"Bạch, dựa vào vẻ bề ngoài này của anh, hẳn đang là một ngôi sao rất "hot", thu hút hàng ngàn cô gái! Phụ nữ khi nhìn thấy anh, làm sao có thể không nảy sinh ý định muốn chiếm tiện nghi."
Cung Tu khẳng định, xem ra muốn nhìn thấu tâm tư người khác.
Nghe thấy vậy, Bạc Dạ Bạch nhớ lại chuyện tối qua, đôi mắt tối sầm lại.
Chỉ tiếc, sự thật hoàn toàn ngược lại, cô gái kia không chỉ không muốn chiếm tiện nghi của hắn, mà còn bằng mọi cách trống tránh cự tuyệt, sợ sệt sợ bị chiếm tiện nghi!
"Tại sao lại không có người phụ nữ nào.!"
Cung Tu tiến thẳng tới phòng ngủ phía trước, phát hiện ben trong đó chẳng có lấy một bóng người.
Bạc Dạ Bạch sắc mặt bình thản, đối với vấn đề đối phương vừa nhắc đến không chút hứng thú muốn đáp lại, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: "Cung Tu, có phải anh rất nhàn rỗi."
"Không hề, không hề nhàn rỗi!"
Nhìn vẻ mặt sắc lạnh của hắn, Cung Tu lập tức thu hồi lời đùa giỡn.
Phút chốc, không khí trở nên nghiêm túc hẳn, cả hai bắt đầu bàn luận chuyện lớn: "Liên quan đến tên"Kền kền" này, hiện tại có thể kết luận rằng, hắn đang giả mạo một ngôi sao để làm trò tiêu khiển!
Chỉ là tên này, quá giỏi ngụy trang, lại là kẻ giảo hoạt đầy thâm độc, không nên đánh rắn động cỏ.
Chuyện anh từ chức, cũng không hẳn là chuyện xấu, chỉ là ta thấy không tán thành, anh tự nhúng tay vào chuyện này..."
Lời vừa dứt, đôi mắt Cung Tu đượm vẻ lo lắng: "Dù sao thì năm đó chủ ý phá hủy sào huyệt kền kền cũng là chủ ý của anh, cả quốc tế cũng tuyên bố lệnh truy nã, hoàn toàn triệt mợi đường sống của hắn, nên hẳn đã hận anh đến tận xương tủy! Hai năm qua, hắn vẫn ở trong bóng tối, âm thầm điều tra tung tích của anh! Mặc dù chưa từng nhìn thấy anh, chỉ lo trong trường hợp xấu nhất, tên kền kền nhận ra anh, nhất định sẽ kéo anh vào cùng chết chung..."
Lúc trước, bên trong nội thành, tồn tại một nơi đặc biệt, có tên là "Căn nguyên tội ác"...Ở đó có đủ thể loại người, là nơi hết sức phức tạp, nguy hiểm.
Tội ác của tên "Kền kền" này, cũng từ bắt nguồn từ đó mà ra.
Thủ đoạn của hắn hết sức tàn nhẫn, độc ác, máu lạnh, hắn cũng là kẻ gϊếŧ thuê có tiếng trên thế giới, thuộc hạ của hán cũng không phải là hạng có thể khinh thường.
Chỉ có điều, Kền kền làm việc không hề tuân thủ theo nguyên tắc, trước sau không tuân thủy giao ước, năm lần bảy lượt đυ.ng đến lợi ích của người khác.
Sau đó, Bạc Dạ Bạch ra tay trừ khử cánh tay phải của Kền Kền, ép hắn trở thành con chó mất chủ, không thể nào không cụp đuôi lại, từ đó chưa từng dám công khai xuất hiện!
Mặc dù chưa từng công khai xuất hiện, nhưng hắn vẫn lén lút hoạt động, âm thầm làm loạn khắp nơi, liên tiếp quấy rầy người khác.
Mặt khác, hắn giống như con cá chạch, không cách nào nắm được hành tung, mỗi lần đều để hắn thoát trong gang tấc!
Hăn âm thầm theo dõi, biết Bạc Dạ Bạch vừa mới đến thành phố này, Kền Kền liền theo chân đến đây.
Rõ ràng có thể nhìn ra, hắn muốn dây sự chú ý, quấy nhiễu Bạc Dạ Bạch một phen.
Ban đầu, Bạc Dạ Bạch chính là muốn mượn thân phận đại sư Đàn dương cầm, ở lại đây để tra ra chỗ của Kền Kền...Không ngờ, tình cờ lại gặp gỡ phải Trì Vi, kế hoạch vì thế mà cũng phá sản, đành phải rời đi.
"Nếu như hắn trà trộn trong học viện ngôi sao, nhất định sẽ ra tay! Chỉ là không biết được, mục tiêu lần này của hắn sẽ là ai."
Cung Tu nhắc đến Kền Kền, ngữ khí không ngừng tức giận, quả thực lag ghét cay ghét đắng!
"Mục tiêu là ai, không quan trọng. Chỉ cần hắn ra tay, chúng ta sẽ xác định được thân phận hắn, ra tay trừ khử."
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nói chuyện, tựa như chuyên đâng bàn tới không phải là mạng người, mà chỉ xem như khí trời.
Thấy thế, Cung Tu giọng hơi run rẩy: "Chỉ lo rằng Kền Kền một mực không muốn bỏ qua cho mục tiêu, sợ là khiến người đó hy sinh vô tội.
"Gϊếŧ một kẻ ác, cũng tức là làm trăm điều thiện. Hi sinh một người, xem ra cũng rất đáng!"
Nói xong câu này, thần sắc Bạc Dạ Bạch vẫn hết sức bình tĩnh, khắp người tỏa ra sát khí.
Cung Tu cũng rất biết ý tứ, chỉ im lặng không cất lời.
Cũng phải nói rằng, Kền Kền một ngày còn chưa chết, nhất định sẽ còn quấy nhiễu... Nếu như vậy, đành hi sinh người câu dẫn Kền Kền xuất đầu lộ diện, xem như là cái giá phải trả để cứu nhiều mạng người.
Mặc dù vẫn biết là như vậy, thế nhưng vẫn cảm thấy, Bạc Dạ Bạch đối với chuyện sinh tử, đối với sống chết của con người thật quá mức hờ hững.
Trong ấn tượng của mình từ khi quen biết tới giờ, người đàn ông này vẫn mãi mãi lạnh lùng, điềm nhiên như vậy... Dường như trên cõi đời này, bất cứ là ai, đều chẳng thể đủ sức lọt vào mắt xanh của hắn, đều không thể nhìn thấu trái tim hắn.
Nghĩ mọt hồi, vừa định mở miệng nói thì.
"Oành."
Âm thanh bỗng nhiên phát ra từ phía phòng khách, cách chỗ hai người đứng không xa.
Từ bên trong truyền ra âm thanh vật nặng rơi xuống đất, hệt như có ai đó vừa ngã!