Chương 77: Trên đời này không phải việc gì cũng như mong muốn

" Cô thay đổi chủ ý, đó là chuyện của cô, đâu liên quan gì đến tôi."

Bạc Dạ Bạch vẫn thái độ lạnh lùng nói.

Rõ ràng cách đây không lâu, cô ấy đối với mình vẫn căm ghét, phản cảm, một lòng mong muốn vĩnh viễn không bao giờ gặp lại... Chỉ trong chớp mắt, thái độ của cô lại đảo lộn, trong đó ắt có nguyên nhân.

Chỉ tiếc anh ta không muốn hỏi, lại càng không muốn biết!

Nghĩ đến đây, Bạc Dạ Bạch chậm rãi đứng dậy, liền muốn rời đi ngay lập tức.

" Bạc Dạ Bạch, anh đứng lại, không được đi! "

Thấy vậy, đôi mắt sáng của Trì Vi tối lại, cố gắng nói chuyện.

Giống như lo lắng người đàn ông rời đi, cô chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, chống hai bàn tay trên mặt đất lầy lội, gian nan bò lên.

Đầu gối va vào nên bị thương, chỉ cần dùng một chút sức lực bên trong đã cảm thấy đau đớn.

Ngay lúc này, Trì Vi đưa tay ra trước mặt, từng ngón tay thon dài hiện ra như ngọc, kỳ cực lộng lẫy và đẹp đẽ.

Trì Vi ngơ ngác ngửa đầu, đối diện là Bạc Dạ Bạch đang từ trên cao nhìn xuống, trong lòng cảm thấy lặng yên thở một hơi nhè nhẹ.

Nếu, anh ta không thật sự bỏ đi, còn nguyện ý giúp đỡ, như vậy đủ để chứng minh, mọi việc có khả năng chuyển biến tốt.

Coi như hắn biết thời biết thế, không bỏ qua chính mình!

Nghĩ như vậy Trì Vi mới giơ tay ra đặt vào lòng bàn tay người đàn ông, đột nhiên ánh mắt dừng lại, cảm thấy có chút lúng túng.

Chỉ vì sự tương phản giữa hai người, bàn tay Bạc Dạ Bạch sạch sẽ trắng nõn, còn Trì Vi thì có chút lấm lem... Thấy mình làm bẩn tay người đàn ông như vậy, cô cảm giác có chút tội lỗi.

Nhờ vào Bạc Dạ Bạch, Trì Vi miễn cưỡng đứng dậy một lần nữa, mở miệng nói chuyện: " Lão sư, tôi biết anh không nhẫn tâm như thế mà! Trước đây là do tôi tùy hứng, buộc anh phải rời khỏi Học Viện Ngôi sao! Anh yên tâm, tôi sẽ bù đắp cho anh..."

Trì Vi chưa nói xong đột nhiên người đàn ông buông tay cô ra.

Mất đi chỗ dựa, thân thể Trì Vi run rẩy, xém chút nữa lại ngã nhào trên mặt đất.

Không chỉ vậy, còn có một vật thể lạnh lẽo thay thế bàn tay anh ta, đang ở trong lòng bàn tay Trì Vi

... Cúi đầu nhìn xuống không phải cái gì khác mà chính là tay cầm của chiếc dù.

Bạc Dạ Bạch buộc chiếc dù đang nằm trong tay anh ta.

Nhất thời không rõ, Trì Vi ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nghi hoặc mang theo oan ức: " Lão sư."

Đặt chiếc dù vào bàn tay cô, đôi mắt trong suốt của Bạc Dạ Bạch như ngưng tụ, lạnh lùng nói: " Đại tiểu thư, từ lâu cô đã không phải là một đứa trẻ, cũng nên hiểu một chút đạo lý..."

Trong lòng Trì Vi trống rỗng, có cảm giác thật khó nói ra, luống cuống lặp lại một câu: " Lão sư..."

Mặc kệ cô trơ mắt nhìn người đàn ông vẫn lạnh nhạt xoay người, chỉ chừa lại một bóng lưng yên tĩnh.

Trong lúc cô bừng tỉnh, có những lời nói trống rỗng cuối cùng: " Trên đời này, có những thứ sẽ không như cô mong muốn. Đại tiểu thư, bảo trọng."

Lần này Bạc Dạ Bạch không bung dù lên, mặc kệ mênh mông mưa bụi, vẫn tiếp tục bước về phía trước, không dừng lại nửa bước.

Trong mắt Trì Vi hình ảnh của anh ta dần dần thu nhỏ lại, biến mất không chút tăm hơi.

Đôi mắt của Trì Vi nhấp nháy, một lúc sau mới hoàn hồn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự giận dữ và xấu hổ.

" Bạc, Dạ, Bạch... Được, ngươi được lắm! "

Ghi nhớ từng chữ một, Trì Vi khẽ nhếch bờ môi, hai mắt lấp lánh.

Những tưởng để bao nuôi tên đàn ông này dễ như ăn cháo, vậy mà... ra trận đã bất lợi!

Nhưng có thể làm cho Trì An kiêu ngạo, thầm mến hắn sáu năm, nếu không là hạng hơn người thì thật khiến người ta thất vọng.

Nên kế hoạch bao nuôi này chỉ vừa mới bắt đầu, từ bỏ không phải là phong cách của cô.

Huống hồ chỉ là giả tạo, nhưng cũng phải thừa nhận, cô cảm thấy rất thú vị.

Dù sao anh ta so với những người đàn ông khác cũng có chút đặc biệt.

Không chỉ vì Bạc Dạ Bạch là người đàn ông đầu tiên của cô.

Mà bởi vì mỗi lần chạm vào đối phương, chứng rối loạn tìиɧ ɖu͙© sẽ không phát tác, không có chút cản trở... Không bằng dựa vào lần bao nuôi này, tìm ra nguyên nhân, nói không chắc có thể giúp bản thân chữa bệnh!