Nghe vậy, hành động của Trì Vi liền dừng lại, rơi vào im lặng thật lâu sau đó mới nói tiếp: "Bởi vì sự tồn tại của ngươi là vết dơ bẩn lớn nhất của ta."
"Dơ bẩn."
Nhắc lại hai chữ ấy, đôi mắt Bạc Dạ Bạch thêm nguội lạnh.
"Ta là người đã có chồng tương lai, xảy ra chuyện như vậy không phải dơ bẩn thì là cái gì."
Trì Vi nhìn người đàn ông, trước tiên là hỏi lại một câu.
Hàng lông mi buông xuống như đôi cánh bươm bướm, che khuất con người đầy tâm tình, bình tĩnh nói thêm một câu: "Vừa đúng là vết dơ bẩn, ta muốn xóa sạch đi, một chút cũng không thể để lại!
Bằng không tôi sẽ không thể nhắc, đã từng có một đoạn thời gian không thể trải qua."
Không thể trải qua, chắc chắn chính là chuyện tình một đêm của hai người.
Suy nghĩ của cô gái đã hết sức rõ ràng, một lòng muốn phân rõ giới hạn, không muốn tồn tại bất kỳ dây dưa nào!
Còn chưa kịp đáp lại, anh ta lại nghe cô nói tiếp: "Huống chi, tuy rằng hiện tại anh không có mưu đồ gây rối nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không sinh ra bất cứ ý nghĩ xấu xa nào."
Tuổi tác còn trẻ, nghĩ không ít.
Bạc Dạ Bạch thuận miệng nhàn nhạt hỏi: "Sự cảnh giác của đại tiểu thư, vẫn luôn nặng nề như vậy sao?"
Trong nháy mắt, đôi mắt Trì Vi như sâu hơn, bờ môi cong lên: "Tôi chỉ là không tin vào lòng người. Đặc biệt là đám đàn ông các ngươi, lúc bắt đầu thề non hẹn biển son sắt, cuối cùng vẫn là trở mặt vô tình!"
"Trong đó có cả chồng tương lai của cô."
Bạc Dạ Bạch hỏi như vậy với vẻ mặt lành lạnh yên tĩnh.
"Anh ta không giống…"
Trì Vi nhíu mày một lúc, không muốn đề cập đến chuyện này, cúi đầu nhìn tờ chi phiếu: "Tôi lại cho anh thêm một triệu, cộng với một triệu trước đó, đủ bồi thường tổn thất khi anh rời khỏi Học Viện Ngôi sao."
"Đại tiểu thư, hắn bỏ cô vì người phụ nữ khác, đây mới là vết dơ bẩn. Đến lúc này, cô vẫn muốn cưới."
Bạc Dạ Bạch hỏi tiếp, nhìn phản ứng trên mặt cô gái.
"Oành.."
Cây bút máy trong tay Trì Vi rơi xuống, lạnh lùng phản bác một câu: "Bạc Dạ Bạch, đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!"
Thấy vậy, Bạc Dạ Bạch thuận tay cầm tờ séc lên, đặt lại trên tay cô, đôi môi mỏng nhợt nhạt nói: "Tờ séc này, tôi không cần. Như cô mong muốn, sau ba ngày nữa tôi sẽ rời khỏi Học Viện Ngôi sao này."
"Không chỉ là Học viện này mà còn ở cả thành phố này, nhất định không bao giờ gặp lại..."
"Cô không cần nhắc nhở điều này. Ngay cả khi ở cùng thành phố này, tôi cũng không để cô gặp lại tôi!"
Lời của Trì Vi chưa xong đã bị người đàn ông cắt ngang.
Nhất thời Trì Vi không nói thêm gì, nghe Bạc Dạ Bạch tiếp tục nói: "Thành thật với cô, tôi và cô không phải là người của cùng một thế giới, không cần thiết phải gặp lại."
Sau đó giọng điệu anh ta đột nhiên thay đổi, cực kì lạnh lẽo, chốt hạ một câu cuối cùng: "Từ đây, đại tiểu thư trong mắt tôi, hoàn toàn là người xa lạ."
Rốt cuộc Trì Vi không thể không ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, không còn chút hoài niệm nào.
Trông giống như đối với anh ta, cô không là gì cả.
Không, không chỉ là bản thân cô!
Trong nháy mắt, cô va vào người đàn ông có đôi mắt không buồn không vui, như thể anh ta đã nhìn thấu mọi bể dâu, mặc kệ người nào, chuyện gì, đều không thể để lại chút dấu vết nào trên người hắn.
"Nếu như vậy, còn gì tốt hơn nữa chứ."
Trì Vi cắn môi nói chuyện, lại lần nữa cúi đầu, nhặt cây bút máy lên, vội vã viết tờ séc đến một triệu.
Biết người đàn ông có thể sẽ không nhận lấy, Trì Vi trực tiếp đặt trên bàn, bình tĩnh nói: "Trì Vi tôi, sẽ không để người khác thiệt thòi! Giảng viên, sức khỏe anh không được tốt lại vì tôi mà mất đi công việc, sinh hoạt có thể sẽ khó khăn. Số tiền kia là khoản bồi thường xứng đáng, anh có thể an tâm bình yên sống qua ngày."
Xử lý xong mọi việc, Trì Vi bỗng dưng đứng dậy rời đi, mái tóc dài đang vờn như bầu trời đầy sao, để lại ấn tượng thật đẹp.
Bạc Dạ Bạch yên tĩnh đứng ở đằng xa, nhìn cô gái đi đến cửa phòng nghỉ ngơi, đôi môi mỏng đột nhiên lên tiếng: "Đính hôn ba lần, cô vẫn là một cô gái trong sạch, thật hiếm thấy. Thế nhưng bên ngoài những lời đồn đại rất nhiều, sao đại tiểu thư không ra mặt làm sáng tỏ."