Trì Vi nắm chặt bàn tay, giọng nói chua cay đến tận cùng.
Lần này, Trì An vẫn chỉ lẳng lặng nghe, khuôn mặt không một chút biến đổi, tiếng nói vẫn trong veo như nước: " Tại sao chị lại chắc là tôi làm. Làm như vậy tôi đâu được lợi ích gì, tại sao tôi phải làm? "
" Bởi vì ngươn căm ghét ta."
Không hề che giấu, Trì Vi một lời nói rõ nguyên nhân, sau đó cúi người áp sát, đôi mắt sáng như chiếu ra từng tia hiểm ác, lòa lòa căm ghét: " Cũng như … Tôi chán ghét cô cùng người mẹ thấp hèn của mình vậy!"
" Trì Vi không cho phép chị nhục mạ mẹ ta!"
Trì An trong lòng như bị đâm một cái, cắn môi che giấu một hồi.
Ngay lúc đó, ngoài cửa có một người phụ nữ đang phụ đỡ người đàn ông chống gậy, vừa hay nghe được câu nói ấy.
Nhất thời Trì phu nhân sắc mặt lặng yên, có chút lúng túng không biết phải hành xử thế nào.
Bên cạnh bà, ông chủ nhà họ Trì sắc mặt nghiêm túc: " Trì Vi, con nói gì vậy, có hay không sự giáo dục. Đây là mẹ của con!"
Thấy vậy Trì Vi buông Trì An ra, lùi về sau một bước rồi cười nhạt, không biết phải sửa bao nhiêu lần cho đúng: " Bố, mẹ tôi từ lâu bạc mẹ, an nghỉ nơi lòng đất. Không giống như họ, sống tùy tiện ở nơi này, thực sự là người tốt không sống lâu, tai họa ngàn năm!"
" Đứa con gái hư hỏng, câm miệng lại cho ta!"
Trì Viễn đập chiếc gậy xuống dưới đất lớn tiếng quát.
Khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Tố Chi nhìn thấy mặt con gái sưng đỏ, vội vã đi lên trước hỏi: " An An, chuyện gì thế này. "
Trì An đẩy nhẹ cánh tay của mẹ mình ra, lạnh lùng nói: " Mẹ, con không có chuyện gì."
Sau đó Diếp Tố Chi liền đoán ra chắc chắn là Trì Vi lại đem con gái bà ra xả giận, miễn cưỡng vui cười mở miệng: " Vi Vi, An An có chỗ nào không đúng con nói cho ta biết, ta sẽ chịu thay. Chỉ là …
Con đừng đánh con bé nữa, được không."
Trì Vi nhìn ba người trước mặt, như một gia đình hạnh phúc và vui vẻ, lười nhác và cúi đầu nói: " Tôi đánh cô ta là vì cô ta chọc tôi không vui. Bà muốn nhận lỗi, hãy quay về phía mẹ ta mà xin lỗi, đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta!"
" Trì Vi, An An là em gái của con, sao con lại không thể tha thứ cho con bé. Mấy năm qua, con luôn tùy hứng làm khó dễ nó, không một chút nào giống chị cả!"
Trì Viễn thất vọng nhìn con gái lớn, chỉ cảm thấy thật không thể nói lý.
" Cô ta không phải do mẹ tôi sinh ra, cớ gì tôi phải xem như em gái mình. Tôi Trì Vi, không bao giờ chấp nhận làm chị của nó!"
Nhìn mắt mẹ kế và em kế mình, Trì Vi cười tự như không cười nói chuyện, không để lại chút tình cảm nào.
Nói tóm lại, cô ấy còn phiền muộn,ba người họ cũng đừng hòng hạnh phúc!
" Ngươi …"
Mắt thấy, tai nghe những lời nói như vậy, Trì Viễn thật sự tức giận, nhấc cây gậy lên đánh liên tiếp vào người Trì Vi.
Trì Vi không né không tránh,
cố gắng chịu đựng, thân thể run lên lảo đảo, một lần nữa đứng cho lưng thẳng tắp.
Ngược lại mỗi lần như vậy, cô sẽ bắt nạt lại Trì An, bố cô sẽ giúp Trì An đòi lại công bằng, vì vậy …
Cô đã quen với tất cả!
Sau đó, mẹ kế liền ra măt, đảm nhiệm vai diễn hiền lành, tử tế.
Thấy vậy, quả nhiên Diệp Tố Chi vội đưa tay ngăn cản: " Anh đang làm gì vậy. Vi Vi cũng là vì con trai nhà họ Hoắc đào hôn nên trong lòng mới sinh ra khó chịu như vậy …"
" Trong lòng khó chịu liền muốn liên lụy người vô tội. Không nói đến Hoắc Đình Thâm đào hôn, chỉ nói ở bản thân nó, cả đêm trốn ở phòng nhân viên lại cùng tên đàn ông xa lạ khác làm chuyện bất chính, nhiều người tận mắt chứng kiến như vậy, quả thực mất hết mặt mũi nhà họ Trì …"
Trì Viễn kịch liệt nó, trong tay nắm chiếc gậy định lần nữa quật vào người Trì Vi.
Cũng may nhờ Diệp Tố Chi khuyên can, mới lấy lại chút bình tĩnh,lại nhìn Trì An, thấp giọng thở dài:
" May là còn có An An hiểu chuyện, Trì Gia này mới không còn khiến người ta đem ra làm trò cười
…"
Những lời này, Trì Vi đã nghe tới mức phiền chán, đơn giản không thoải mái trong lòng liền xoay người muốn rời đi "
" Đứng lại…"
Trì Viễn như khơi lại cơn giận, lạnh lùng nhắc nhở: " Trì Vi, lần đính hôn này chồng tương lai do chính con lựa chọn, chính con phải đứng ra giải quyết! Ta cho con trong vòng ba ngày phải xin lỗi Hoắc Gia vì đã hủy bỏ hôn sự này.."