Nghe vậy Trì Vi trầm ngâm suy nghĩ, do dự mấy giây, lúc này mới như nhận ra: " Tôi không biết... "
Nói đến điều này, cô là người muốn biết đáp án hơn bất kỳ ai, rõ ràng cô luôn từ chối người khác giới nhưng một mực lại không ngăn cản người đàn ông chiếm giữ mình!
Chỉ tiếc, ba từ "Tôi không biết " thật bất lực và vô dụng.
Hoắc Đình Thâm tất nhiên không tin, chỉ nở một nụ cười châm biếm: " Trì Vi, đến cuối cùng, vẫn là
… Cô không dám nói."
Trong nháy mắt, Trì Vi liền hiểu ý của anh ta, trong lòng lớp lớp chìm xuống: " Anh hoài nghi tôi."
" Sự thật ở ngay trước mặt cô rồi. Từ khi mới bắt đầu, cô đã gạt tôi! Chứng rối loạn tìиɧ ɖu͙©. Tôi dĩ nhiên tin tưởng lời nói dối vô lý như vậy!"
Hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, thêm cả giờ phút này, Hoắc Đình Thâm không thể tưởng tượng nổi, thất vọng cứ vậy mà hội tụ không ngừng. "
" Mấy năm qua, lời đồn đại về cô mãi không ngớt, muôn hình muôn vẻ đều có, tôi vẫn cảm thấy là do người khác ác ý, xúc phạm cô! Bây giờ nhìn lại, một chút oan uổng cũng không có, mặt ngoài giả bộ trong sáng, nói không thể tiếp xúc với đàn ông, thực tế bên trong bừa bãi, phóng khoáng không thể tả … Trì Vi, cô quả thực làm người ta buồn nôn!"
Cứ mỗi một câu như vậy được nói ra, sắc mặt Trì Vi trắng nhợt, trái tim đau đớn như có một mũi tên đang chờ đâm ở phía trên.
Cô nhìn Hoắc Đình Thâm, móng tay chậm rãi bấm vào lòng bàn tay: " Hóa ra tôi ở trong mắt anh là như vậy."
Thấy cô gái đến hiện tại vẫn nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, Hoắc Đình Thâm cảm giác thất vọng đến tột cùng: " Người đàn ông hôm qua cô chỉ nhìn thấy một lần, cô liền tùy ý lên giường, còn muốn để tôi nhìn thấy cô thế nào nữa đây."
Khi nghĩ tới sự trong sạch của Trì Vi, Hoắc Đình Thâm không thể nói ra được sự phẫn nộ của mình, cuối cùng hóa thành cười chê: " Nếu như ai cô cũng có thể lấy làm chồng, người đếm không hết, mấy lần kết hôn có gì khác nhau. Tại sao tôi phải đồng ý cuộc hôn nhân kinh tởm này!"
Sự thật nguồn gốc của cuộc hôn nhân giữa Trì Vi và Hoắc Đình Thâm là do anh ta có cảm tình với Vi Vi.
Quen biết sáu năm, nhìn cô ấy lớn lên, liền bị người ta hai lần hủy hôn, danh tiếng ngày càng sa sút.
Suy cho cùng, anh không đành lòng nhìn Trì Vi lần nữa bị người ta ghét bỏ, chà đạp, ghi nhớ tình cảm nhiều năm nay, hơn nữa hai nhà còn môn đăng hộ đối … Rất nhanh, anh ấy đã quyết định đến cửa nhà Trì Vi cầu hôn cô, đầu tiên hai người cùng đính hôn, sau kết làm vợ chồng.
Anh nghĩ không có vấn đề gì nếu như không có tình yêu, chỉ cần tôn trọng nhau, lặng lẽ sống hết một đời.
Con ngươi Trì Vi co rụt lại, cô không còn giữ được bình tĩnh nữa, chăm chú nhìn về phía Hoắc Đình Thâm: " Đình Thâm, anh có ý gì."
Nhìn Trì Vi thật lâu, lông mày Hoắc Đình Thâm mệt mỏi, giọng nói chìm xuống: " Vi Vi, việc đã đến nước này, chúng ta hãy từ hôn đi!"
Hai chữ " Từ hôn" được nói ra, ánh mắt Lê Tuyết lóe lê, không khỏi liếc nhìn Trì Vi một chút.
Nhìn xem, hàng lông mi của Trì Vi buông xuống, che khuất con mắt óng ánh, nhất thời người khác không thấy rõ vẻ mặt cô.
Trong lúc giật mình, chỉ có thể nghe được một câu lạnh lùng: " Ha, từ hôn. Tại sao lại từ hôn!"
Rồi cô lại ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ cao thượng ấy: " Đình Thâm, anh ngủ cùng Lê Tuyết, ta ngủ cùng đàn ông xa lạ. Chúng ta hoàn toàn công bằng, không phải sao."
Đang nói, đột nhiên cô tiện tay giơ hộp thuốc tránh thai lên, nụ cười sáng chói mắt: " Đương nhiên, anh không cần lo lắng, tôi không giống Lê Tuyết, sau đó không thực hiện biện pháp an toàn, còn tạo ra một sinh mạng mới. Yên tâm, tôi sẽ đứa con khác cha gả cho anh, để anh vui mừng nhưng lại mất mặt!"
Đột nhiên nghe Trì Vi nói một câu như vậy Lê Tuyết trở nên lúng túng, có một chút không biết phải làm sao.
Đến cả Hoắc Đình Thâm, dù quen biết cô được 6 năm cũng không kiềm chế mà nói: " Trì Vi, cô quả thực không thể nói lý! "