Cuộc Truy Thê Của Lạc Đại Nhân

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
---Khi còn bé--- “Lạc Lạc mau trả bánh cho tớ, tớ sẽ méc bố mẹ.” Tiểu Ninh Ninh hai mắt rưng rưng. “Thiếu nợ là phải trả.” Lạc đại nhân dẩu môi cười nói. “Làm gì có ai thiếu nợ cậu, đúng là ngang ngượ …
Xem Thêm

Chương 10: Từ ngôn
Viễn Ninh tự lầm bầm: “Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nghe.”

Vừa đúng lúc người thanh niên gọi là Từ thiếu làm xong việc cày cuốc đứng dậy thì chợt bắt gặp Viễn Ninh đang loay hoay. Anh ta đi về phía cô, nhếch mép cười.

“Cô gái nhỏ, nãy giờ em đứng ở nơi này rình xem người khác làm việc?” Từ thiếu kéo Viễn Ninh sát vào người.

Viễn Ninh giật mình, nhìn người trước mắt, cô khẽ nheo mắt lại.

“Thì ra là Từ Ngôn, hừ rình nghe anh làm chuyện bậy ư? Tôi không rảnh chỉ là vô tình đi ngang xem ai to gan ở tiệc sinh nhật của Tề Dục mà làm chuyện bậy đây.” Viễn Ninh gạt tay đang ôm eo cô ra,cười châm chọc.

Hửm, biết anh là Từ Ngôn mà còn làm dám phách lối. Từ Ngôn cười xấu xa một tiếng, hứng thú nhìn cô

“Cô gái nhỏ, có ai dạy em nên lễ phép với Từ Ngôn tôi chưa?”

“Hả? Từ Ngôn có ai dạy anh nên đàng hoàng trước mặt tôi chưa?” Viễn Ninh trong lòng chửi Từ Ngôn vô sỉ.

Từ Ngôn bật cười, cô gái nhỏ tốt lắm, đủ hống hách: “Cô gái nhỏ, em tên gì?”

Viễn Ninh liếc nhìn Từ Ngôn,như không nghe câu hỏi Từ Ngôn, quay người trở lại bữa tiệc.

Đang bước vội thì “Phanh” Viễn Ninh đập mặt vào bức tường thịt rắn chắn.

Cô xoa xoa chiếc mũi của mình mà oán người trước mắt đi không nhìn đường.

“Ninh Ninh, nãy giờ em đi đâu, anh kiếm em mãi?” Một giọng nói lo lắng từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống.

Viễn Ninh ngước mắt lên, đập vào mắt là khuôn mặt như trích tiên – Trịnh Hiểu Bằng.

Nhìn thấy anh lo lắng,cô ngượng ngùng, không biết nên nói gì cho phải.

“Em..em đi ra đây hít thở không khí.”

Hiểu Bằng nhìn cô rồi nhìn phía xa, anh cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng không hỏi nhiều liền nắm tay Viễn Ninh đi vào trong.

Từ góc khuất, Từ Ngôn bước ra, anh nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, cười châm chọc.

“Ninh Ninh ư, thật không ngờ cô gái nhỏ lại là em của Trịnh Phàm.”

“Từ thiếu, anh không biết sao, cô gái đó còn là tổng tài của tập đoàn JL’s Wall Cỗ Viễn Ninh.” Nếu Viễn Ninh ở đây, chắc chắn cô liền nhận ra giọng nói quyến rũ này là của người phụ nữ cùng Từ Ngôn làm chuyện bậy.

“Hừm, Trương Mĩ Ái hình như anh của cô là Trương Hải Lam.” Từ Ngôn nhìn sâu vào đôi mắt của Mĩ Ái.

Trương Mĩ Ái giật mình, gật đầu. Cô có 1 anh trai và 1 em gái nhưng họ đối với cô rất ít thân thuộc.

Trương Hải Lam và Trương Tuệ Lai là đời kế tiếp phục vụ cho nhà họ Cỗ,từ nhỏ anh trai và em gái đã sống cùng ông bà nội ở nhà họ Cỗ, còn cô không được ông bà chọn nên sống với ba mẹ ở thị trấn X.

“Nhưng mà Từ thiếu… em với họ…” Mĩ Ái lúng túng cuối mặt xuống không dám nhìn vào đôi mắt sắc bén kia.

“Tiểu Ái, nên nhớ tôi không nuôi người vô dụng, tôi chờ kết quả của em.” Từ Ngôn bỏ lại Mĩ Ái đang suy nghĩ, một mình bước vào sảnh tiệc.

Không ai biết, ngay thời khắc này đã đem số phận của một số người gắn kết với nhau.

Một âm mưu cho một mối quan hệ mới bắt đầu xây dựng.

Bữa tiệc kết thúc.

Viễn Ninh mệt mỏi nhìn Trịnh Phàm say tí bỉ. Cái người này, tửu lượng thấp, còn ráng uống.

“Uống cho chết anh luôn đi.” Viễn Ninh đá mấy phát vào người Trịnh Phàm để hạ hỏa.

“Ha ha, Ninh Ninh đừng giận Phàm, điểm yếu của hắn chính là phụ nữ nha, mỹ nhân yêu cầu chuyện gì là Phàm không nỡ từ chối.” Nhất Thẩm Hạo đỡ Trịnh Phàm lên xe.

Trên đường về biệt thự, Viễn Ninh ghét bỏ Trịnh Phàm người toàn mùi rượu. Trước khi xuống xe, cô đạp Trịnh Phàm thêm hai phát mới thong thả bước vào biệt thự.

Tắm rửa xong, đợi mọi người đi nghỉ ngơi hết. Viễn Ninh mở laptop.

Thêm Bình Luận