Chương 4: Chạm mắt

Những dải nắng vàng rơi xuống khuôn viên rộng lớn của căn biệt thự và thảm rừng thuộc về địa phận của Vu gia.

Mỗi khi cả không gian dần trở nên sáng sủa hơn, những tia nắng sớm mang hơi ấm dán trên mi mắt cô, có tiếng máy cắt cỏ kêu lên rồ rồ của người làm vườn, Hướng Đường Nghi đã biết đến lúc phải dậy rồi.

Cô ưỡn người, rồi xoa xoa hai vai, hắt xì một cái.

Cả hai mắt díu cả vào nhau vì buồn ngủ.

Đêm qua lạnh quá, gió cứ lùa vào suốt, hại cô không ngủ nổi.

Hướng Đường Nghi cố để bản thân trở nên tỉnh táo hơn, bò trườn xuống dưới giường, lết xác đến phòng tắm nhỏ hẹp để đánh răng và làm vài việc vệ sinh cá nhân khác.

Lúc đánh răng, bàn trải vô tình động vào lưỡi, lập tức có một cơn đau như sét giật đến run người chạy dọc qa cơ thể cô.

“Á ui…!”

Lại chảy máu rồi…

Hướng Mãn Thanh nhổ đi.

Xong xuôi, cô bước ra khỏi căn nhà kho, dẫm lên lớp cỏ hơi úa vàng vì sương tuyết ngâm phủ mà tiến đến căn biệt thự.

“Mày đừng hòng mà bước vào gian phòng ăn.”

“Dạ?”

Mới ngay khi bước được lên bậc thềm, còn chưa vào gian nhà chính, Hướng Đường Nghi đã giáp mặt với Hướng Mãn Thanh.

Bà ta mỗi khi thấy cô đều là một bộ mặt khó ở như vậy, giọng điệu hờ hững và chán ghét này cô nghe cũng đã được mấy năm rồi.

Hướng Mãn Thanh nheo mắt lại cau kỉnh nhìn cô, khuôn mặt trẻ trung của bà ta giờ đây đang bộc lộ một biểu cảm kìm nén.

“Hôm qua mày phá hỏng bữa ăn rồi mà còn dám ngồi vào bàn sao? Cút ra vườn sau chờ đi. Mọi người ăn hết xong rồi thì tao mới cho mày vào.”

Hướng Đường Nghi ngắc ngứ hồi lâu trong cổ họng không nói lên lời, nhưng về sau vẫn phải ngậm ngùi mà vâng một tiếng, xoay người đi ra ngoài vườn.

Ở ngoài này có một cái cầu trượt và một cái xích đu được lắp chỉ dành riêng cho Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm.

Nhưng bọn chúng từ lâu đã chẳng thèm dòm ngó đến nên đây cũng coi như là nơi mà cô thường xuyên tới lui mỗi khi chán.

Hướng Đường Nghi trượt trên cầu trượt, rồi nằm im luôn trên ván, đưa tay lên trán, che đi nắng chói dần lên cao.

Bụng réo, cô biết mà, đói quá.



Sau bữa ăn, thức ăn thừa nhanh chóng được dọn đi để cho chó ăn, là gì còn có phần cho cô chứ?

Đến cơm cho chó còn quan trọng hơn cho người mà.

Hướng Đường Nghi nằm lẩm bẩm rồi lại thở dài.

Cô nghiêng đầu nhìn lên căn biệt thự tráng lệ xa hoa, cứ lẩn thẩn nghĩ ngợi.

Bỗng ánh mắt lia lên trên, dừng lại ở ban công tầng hai.

Đột ngột cửa phòng mở ra, Hướng Đường Nghi ngạc nhiên nhìn Vu Phùng Cửu đi ra ngoài ban công cùng với một điếu thuốc lá và một chiếc điện thoại.

Anh đưa điếu thuốc kề lên miệng, dựa vào lan can, lướt đọc cái gì đó ở trên điện thoại.

Vu Phùng Cửu vô cùng đẹp trai. Hướng Đường Nghi từ nhỏ chỉ ru rú ở trong khu ổ chuột nên chẳng được tiếp xúc với nhiều người, nhưng ngay khi thấy anh, cô liền có thể chắc chắn rằng cả đời này cô sẽ chẳng nhìn thấy ai sánh nổi bằng anh đâu.

Vẻ đẹp của khuôn mặt anh là sự pha trộn hài hoà đến từng mi li mét của sự cổ điển, sống động, sắc nét, lạnh lùng và xa cách.

Mái tóc màu đen thả xoã, lấm tấm chấm trên đôi mắt màu hổ phách rất có thần, lại như một cơn xoáy sâu nhấn chìm người ta vào vẻ đẹp thoát tục kia.

Chỉ là anh quá mức đáng sợ, nên hầu như người ta chỉ dám thưởng thức từ xa chứ không dại mà bén mảng lại gần.

Giống như một bông hồng gai, chạm vào liền có thể chảy máu.

Với cả nghe nói, hình như anh đã có bạn gái rồi.

Như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, Vu Phùng Cửu ngả điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn về phía khu vườn trước sân nhà.

Cả hai người giao ánh mắt chạm nhau, nhưng một người lại nhướng mày khó chịu, còn một người thì run lên sợ hãi.

Anh phát hiện ra cô rồi?

Hướng Đường Nghi quả thực không thể chịu nổi sức nặng từ ánh nhìn ấy từ anh, vội vã lảng mặt đi vờ như không biết gì.

Trên trán từ lúc nào đã đổ mồ hôi hột.

Nếu như ánh mắt có thể biến thành một loại hung khí gϊếŧ người được, thì e rằng giờ đây cô đã chết toi rồi.

Đáng sợ quá…

Cô thề, đánh chết thì cô cũng sẽ không bao giờ dám làm phật ý của anh đâu.

Đang trong lúc khó xử, bỗng có tiếng ai đó gọi cô.



Hướng Đường Nghi vội vã đáp lại rồi rời đi, cố gắng để lờ đi hết mức có thể ánh nhìn chằm chằm của Vu Phùng Cửu.

Cô chạy đến cửa nhà, nhìn thấy người gọi cô không phải là ai mà là Vu Kim Mĩ, trong đầu thoáng lướt qua một cảm giác không an toàn.

“Em gọi chị gì sao?”

“Ừ, tôi gọi đó.”

Vu Kim Mĩ đeo cặp xách lên vai, lia mắt nhìn xuống bộ quần áo rộng thùng thình của Hướng Đường Nghi, trong đáy mắt thoảng qua một tia nhìn khinh bỉ.

“Chị chưa thay cái áo tối qua mặc đi à? Bẩn khϊếp!”

Bị nhắc, cô cũng cúi đầu nhìn xuống cái áo len mỏng của mình.

Có một vài giọt máu khô từ tối hôm qua.

“Chị chưa… Chị cũng không có đồ thay.”

“Ôi!” Vu Kim Mĩ lấy tay che miệng, vẻ mặt thương xót: “Chị túng thiếu đến độ không có đồ mặc sao? Thật tội nghiệp quá!”

Nói rồi cô ta quay sang nói với Vu Quang Đàm.

“Tội nghiệp chị gái của chúng ta quá. Đồ mặc cho chó còn thừa vào bộ, hay là đem cho chị ấy đi?”

“Có khi chó nó còn thương mà cho thật ấy chứ?”

Khuôn mặt sáng sủa của Vu Quang Đàm hiện lên ý cười, nhưng ý cười ấy lại vô cùng miệt thị.

Nét mặt của Hướng Đường Nghi có hơi sa sầm xuống, nhưng vì quen rồi nên cô mặc kệ, cư để chúng nó nói mỉa một lúc, thể nào cũng chán mà bỏ đi thôi.

Cứ kệ chúng đi.

Vu Kim Mĩ nhìn lại đồng hồ trên tay, thấy cũng sắp muộn học rồi nên kéo Vu Quang Đàm đi về phía mà tài xế riêng đang chờ sẵn, còn không quên ngoái đầu ra sau nhìn Hướng Đường Nghi, miệng cười nham hiểm.

“À, phải rồi. Vừa nãy tôi có lòng tốt đến nhà kho cũ, định giúp chị dọn lại đồ đạc chút.”

Nghe đến đây, Hướng Đường Nghi liềm thấy không ổn rồi.

Vu Kim Mĩ vẫn tiếp tục nói, giọng ngọt xớt.

“Tôi thấy cái chăn chị để ở trên giường có một vết rách nên nhờ người đi vá hộ, nhưng người đó tưởng nhầm là của anh Cửu, nên để vào phòng của anh ấy rồi. Không biết phải làm sao đây.”

“Anh Cửu ghét cay có người vào phòng anh mà? Hầy…”