Vu Phùng Cửu bế Hướng Đường Nghi quay trở về căn nhà kho mà cô thường ở.
Khác với trong trí tưởng tượng của anh từ trước đến giờ, bên trong căn nhà kho tuy chật hẹp vô cùng và đồ đạc đơn điệu ra, thì vô cùng gọn gàng.
Mùi bên trong cũng thơm, có mùi thơm trên cơ thể của cô.
Điều này rất hiếm đối với một người không thể chịu được mùi từ cơ thể của người khác như anh.
Vu Phùng Cửu nhanh chóng đặt cô lên giường. Vì vừa mới bế cô từ trên mặt hồ lên cả người anh hiện tại cũng ướt đẫm, nhưng anh không cảm thấy quá lạnh, chỉ vội vã vỗ vỗ vào mặt cô, muốn lay tỉnh cô lại.
“Này! Đừng có mà ngất xỉu! Cô dậy mà tự mình mặc đồ đi, chẳng lẽ tôi phải mặc cho cô à? Này!”
Hướng Đường Nghi có một chút thanh tỉnh, cô chập chờn mở mắt nhìn anh, đôi con ngươi sẫm màu đờ đẫn nhìn lên khuôn mặt tuấn lãng của Vu Phùng Cửu, nhìn một tay anh đang đặt lên má cô mà ra sức đánh nhẹ.
“…?”
Cơ thể rộng lớn của Vu Phùng Cửu bất chợt khựng lại.
Sao cô lại sợ nữa rồi?
“Tôi có làm gì cô đâu mà sợ? Mau dậy mặc quần áo đi.”
Hướng Đường Nghi cứ như cá chết nằm vô hồn nhìn anh, cả người run nhẹ, muốn nhích người ra sau. Đây rõ ràng là không muốn anh lại gần mình.
Vu Phùng Cửu cũng chẳng quá để tâm, tỉnh là được rồi, anh đến đây cũng là hết việc.
Nhưng mới chỉ ngồi dậy khỏi mép giường, chợt Hướng Đường Nghi thều thào rêи ɾỉ.
“Lạnh quá…”
Anh quay đầu ra sau nhìn cô, hốt hoảng.
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch nay lại càng thêm trắng hơn nữa, bờ môi tím bầm, một số chỗ trên người vì bị bỏng lạnh mà đỏ hết cả lên.
Vu Phùng Cửu đặt một tay lên trán cô, tiếp theo sau đó như có điện giật mà vội vã rụt tay lại.
Quá lạnh! Thân nhiệt của Hướng Đường Nghi đang giảm đi nhanh chóng.
Căn nhà kho này cũng lạnh quá, anh ngoái đầu ra nhìn xung quanh, không có lò sưởi, không có điều hoà, cánh cửa sổ cũng đã bị gãy rồi.
Hướng Đường Nghi đã lạnh đến nằm mê man, chậm thêm một chút nữa, cô liền sẽ chết. Tấm thân mỏng manh nằm bất động trên giường.
Mọi chuyện quá khẩn cấp, Vu Phùng Cửu lập tức nghiến răng cởi sạch đồ mình ra, đi đến ôm cô vào lòng, quấn chăn quanh cả hai người.
Đạo đức gì đó bỏ hết đi! Trước hết là phải truyền thân nhiệt cho cô đã!
Vòm ngực chưa kịp nảy nở của Hướng Đường Nghi dán chặt trên người anh, đầu gục vào hõm cổ tinh xảo của Vu Phùng Cửu.
Thân nhiệt của người thanh niên rất nóng, còn cô thì rất lạnh.
Hai người tựa như hai thái cực khác nhau, dường như trong một phút chốc đã giao hoà làm một.
Vu Phùng Cửu nhắm chặt mắt lại, ngửa cổ ra sau để tránh nhìn phải những thứ không nên nhìn.
Anh không có biếи ŧɦái tới nỗi hứng thú với một con nhóc còn chưa lên cấp ba, đây là điều bất đắc dĩ.
Vu Phùng Cửu với tay mò mẫm lấy cái áo khoác rơi ở trên đất trong khi mình đang nhắm mắt, nhưng không thấy có điện thoại.
Mẹ kiếp! Điện thoại của anh rơi ở trong hồ rồi!
Vu Phùng Cửu chửi thầm một tiếng, Hướng Đường Nghi dù mê man nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe thấy, tưởng anh mắng mình, cô run sợ mà thút thít khóc.
Vu Phùng Cửu cố gắng nhịn lại sự bất lực ở trong lòng, cả đời này anh chưa từng dỗ dành ai cả, giờ đây lại đang khó nhọc vừa cố gắng ủ ấm cho cô, vừa lắp bắp biện minh lại cho lời chửi tục không không dành cho trẻ con kia.
“Đừng khóc nữa! Phiền quá đấy! Tôi có chửi cô đâu mà khóc?”
“Cô tưởng mình đáng để tôi để tâm nhiều tới vậy à?”
“Ối! Sao, sao lại càng khóc thêm thế này?”
Vu Phùng Cửu cảm nhận những giọt nước ẩm nóng chảy nhễ nhại trên ngực mình, biết mọi chuyện bung bét hết cả ra rồi nên không dám nói nữa, chỉ cứng ngắc mà giơ tay, vỗ nhẹ lên lưng cô.
Hơi thở của Hướng Đường Nghi vô cùng yếu ớt, mỏng manh như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Cô áp một nửa khuôn mặt lên ngực anh, cảm nhận hơi ấm do cái ôm trần trụi truyền lại.
Những phút đầu Vu Phùng Cửu nơm nớp lo sợ, nhưng về sau cảm thấy người nằm trong lòng mình giờ đã bắt đầu yên ổn hơn, anh mới mệt mỏi mà thở phào một tiếng.
Một người hầu rất nhanh đã tới, cô ta giúp anh mặc đồ cho Hướng Đường Nghi, gọi xe đến để chở cô đi đến bệnh viện.
Lúc anh mặc lại đồ đạc mà rời khỏi căn nhà kho, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Vu Khải Liễm đang đứng ở bên ngoài, hút một điếu thuốc lá.
Đốm lửa nhấp nháy không thể làm sáng hết lên được khuôn mặt vô cảm của người đàn ông kia.
“Con khiến cho bố thất vọng.”
Vu Phùng Cửu giơ tay che mũi, khó chịu nhíu mày lại.
Anh chẳng quan tâm tới ông ta, cứ thế vòng qua người ông ta mà bước đi thẳng, quay trở về căn biệt thự.
“Ông nên tiếp tục đề phòng tôi đi. Một ngày nào đó tôi sẽ gϊếŧ ông sớm thôi.”
Vu Khải Liễm không quay đầu nhìn anh, trên cánh môi là một cái nhếch nhẹ đầu khıêυ khí©h.
“Đến khi con gϊếŧ được bố, thì bố đã thành công rèn luyện lên được một tuyệt tác hoàn hảo là con rồi.”
Một kẻ hoàn hảo thì không cần có trái tim.
Mà kẻ có khả năng gϊếŧ người thì làm gì có trái tim?