Bà chủ nhà càng nói càng đổi sang giọng địa phương, đầu tiên là thò đầu mắng hộ gia đình gây ra hỏa hoạn ở tầng một trước, sau đó lại nhìn sang Tống Như Thanh muốn bắt cô đền bù chút ít: “Giờ sao đây? Cô nói phải làm thế nào hả?”
Đám cháy do hàng xóm gây nên thì liên quan gì tới cô chứ?
Tống Như Thanh nhặt tập vẽ đang nhỏ nước từ trên sàn lên, lấy khăn tay lau khô nước đọng bên trên rồi nói: “Làm thế nào giờ?”
“Tôi không thể hoàn lại tiền cọc thuê nhà cho cô được.”
Tống Như Thanh thuê một năm, một tháng nữa sẽ đến hạn hợp đồng, bây giờ căn hộ đã bị thiêu thành thế này, chắc chắn cô sẽ không tiếp tục ở nữa. Bà chủ nhà cảm thấy mình xui xẻo nên càng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để vơ vét khách thuê.
Tống Như Thanh tiếp tục dọn dẹp sách vở trên đất, đặt mấy thứ đã bị ướt nhẹp vào trong khung. Cô chẳng nghĩ ngợi gì cũng không muốn cãi vã, gật đầu luôn: “Được.”
Bà chủ bỗng cảm thấy lỗ to, đáng lẽ nên trừ luôn cả tiền thuê phòng tháng sau mới phải.
“Đợi giám định hỏa hoạn xong thì nên đền thế nào thì đền, dù tầng hai có bị bắt bồi thường thì cũng không đến lượt cô gái này đền.”
Người nói câu này không phải ai khác mà chính là anh lính cứu hỏa Hạ Trì – người hai tiếng trước vừa cứu cô ra khỏi đám cháy. Có lẽ anh chàng này đã tới đội báo cáo một chuyến rồi lại cố ý quay lại. Anh mang theo công cụ, lúc nói chuyện, tay chân đã lanh lẹ sửa cánh cửa bị đạp gãy trở lại trên khung.
Ban đầu anh cho rằng đạp hỏng cửa nhà của cô gái nhỏ thì phải sửa lại cho người ta. Chứ nếu biết chủ nhà là loại người này, anh cần gì phải tốn sức.
Còn ai hiểu rõ về chuyện giám định bồi thường hỏa hoạn hơn lính cứu hỏa chứ? Chủ nhà cực kỳ chột dạ, dĩ nhiên cũng không nói thêm gì nữa, tức giận đá văng đống sách dưới chân. Cô gái nhỏ vừa nãy còn ăn nói nhỏ nhẹ đột nhiên kêu lên: “Tránh ra, đừng giẫm lên tập phác thảo của tôi!”
Tiếng hét từ cổ họng này khiến giây phút đó trông cô cực kỳ quái đản, giống như một người ngoài cuộc tách biệt với thế giới này.
Chủ nhà giật thót lùi lại một bước, miệng lầm bầm: “Đồ thần...” kinh.
Bởi vì anh lính cứu hỏa kia đã bắt đầu thu dọn những tập vẽ vương vãi trên đất cùng cô, nên bà ta không thốt ra chữ cuối cùng được.
Chắc cô là sinh viên mỹ thuật, phần lớn sách trong phòng đều liên quan đến hội họa. Hạ Trì giúp cô nhặt một quyển lên, mở trang đầu tiên ra là bức tranh một chú nai con xinh đẹp. Trước giờ anh chưa từng thấy phong cách vẽ đơn thuần và trong sáng như vậy, anh ngây người một lát mới khép tập vẽ lại rồi đưa cho cô hỏi:
“Em đã tìm được khách sạn ở tạm chưa?”