Chương 3

Cho dù khuôn mặt anh ngược sáng, nhưng Tống Như Thanh vẫn nhìn thấy rõ ràng. Từ giọng nói kia, cô có thể đoán ra gương mặt này không khác là bao so với tưởng tượng của mình. Người đàn ông để đầu đinh cắt tỉa gọn gàng, mày rậm, bởi vì xương mày rất sâu nên trông cả người có vẻ hơi nghiêm túc và khí phách. Lúc này, một giọt mồ hôi đang đọng trên sống mũi cao thẳng của anh.

Mũi anh như thể tỏa sáng, trông lấp la lấp lánh.

Hạ Trì không hiểu mấy suy nghĩ này của cô, anh hơi cạn lời, nhướng mày: “Thế tại sao em vẫn khóc?”

Cô gái xoa tay lên lan can: “Em muốn bảo anh đi chậm chút thôi.”

Nếu không phải thính giác của Hạ Trì rất tốt, có lẽ anh sẽ bỏ qua âm thanh khẽ khàng như muỗi vo ve này. Cô gái trước mặt không chỉ gầy gò mảnh mai, dáng vẻ như thiếu dinh dưỡng, mà giọng nói cũng nhỏ nhẹ.

Vừa rồi Tống Như Thanh liên tục bảo anh đi chậm lại, chân cô không theo kịp, nhưng trong đám cháy, anh không hề nghe thấy, vì thế cô bị anh lôi suốt từ tầng năm lên đến sân thượng.

Dép lê cũng bị đá văng, cứ thế để chân trần bị người đàn ông cao to hung dữ kéo đi, khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Bị xách đi như gà rù chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.

Hạ Trì ngồi ở lối bậc thang, nghe thấy cô nói vậy bèn xoa ngón trỏ và ngón cái lại với nhau. Không biết anh đang tưởng tượng cảnh xách gà hay là nghĩ đến cái gì.

Tống Như Thanh nghe thấy một tiếng bật cười không lớn không nhỏ.

Âm thanh đó phát ra từ cổ họng như thể đang dỗ trẻ con.



Sau khi đám cháy bị dập tắt, phải mất hơn một tiếng đồng hồ để kiểm tra và bài trừ các mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Lúc này đã là chín giờ tối, chủ nhân của các căn hộ bị thiêu rụi ở tầng một và tầng hai đang thảo luận đêm nay đến khách sạn nào ở tạm.

Phòng khách nhà Tống Như Thanh bị cháy bởi tấm ván gỗ dựng ở tầng hai bay vào qua cửa sổ. Ngọn lửa lan đến kệ sách lớn trong phòng khách nhà cô, cuối cùng thiêu rụi cả căn phòng. Cô còn chưa dọn sạch nước đọng trong phòng thì chủ nhà nhận được tin báo đã vội vã chạy tới, thấy căn phòng trước mặt bị đốt cháy đen xì. Phải biết rằng trước khi xảy ra hỏa hoạn, bà ta có thể cho thuê căn hộ này một ngàn tám* một tháng đấy.

(*: 1 tệ xấp xỉ 3500 VNĐ)

Tuy là do chuyện không may thôi, nhưng sau khi bà ta biết cả tầng ba chỉ có căn hộ này của Tống Như Thanh là bị cháy nhiều nhất, bà ta lập tức nổi giận đùng đùng đổ lỗi cho đống tập vẽ và sách trên hai kệ lớn của cô:

“Trước kia tôi đã nói với cô rồi, dùng phòng khách làm phòng sách không thích hợp đâu. Nếu không phải cô đặt nhiều sách ở đó quá thì cũng không bị cháy thê thảm đến thế.”

“Ôi căn hộ của tôi, năm ngoái tôi mới trang hoàng lại cơ mà.”