Dương Liễu nghe lời này thật cô, nói thêm nữa sẽ thành tư tưởng của các cô có vấn đề mất, vội nói: “Không có, không có, chỉ là hơi chật chút thôi, chúng ta khắc phục là được, không làm phiền Điền đại nương nữa.” Nói xong liền túm Lý Tiểu Lan và Triệu Tiểu Quyên hai cái quả chanh chua thành tinh này ra ngoài.
Đại đội trưởng thấy việc đã được giải quyết cong, ba cô gái rời đi rồi, cũng về nhà.
Ngày hôm sau, bởi vì thanh niên tri thức mới tới nên có một ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, Điền Mật Mật muốn nhìn xem công xã Du Thụ thế nào, Điền Tranh Tranh sốt ruột gửi thư về nhà, liền hẹn Điền Tiếu Tiếu dẫn hai người đi làm quen môi trường mới, ba người cùng đi dạo công xã Du Thụ.
Còn em trai Điền, đương nhiên là ở nhà mấy đứa nhỏ dẫn vào rừng chơi rồi.
Ba người đi bưu cục gửi thư báo bình an cho người nhà trước, nói hoàn cảnh ở nơi này, lại nói đang ở nhà ông Hai để cho ba mẹ cũng yên tâm.
Rời khỏi bưu cục thì đi lên Cung Tiêu Xã trên trấn đi dạo, Cung Tiêu Xã khá nhỏ, chỉ có mấy quầy hàng nhìn qua là thấy được hết. Ba chị em mang đến rất nhiều đồ, hơn nữa Cung Tiêu Xã này cũng chả có gì để mua liền quay về.
Ngày thứ ba ba chị em Điền Mật Mật tới chính là ngày làm công chính thức.
Sáng sớm ăn xong bữa sáng liền nghe thấy tiếng gõ chiêng truyền đến, lần thứ hai nghe thấy tiếng kêu, liền nghe thấy bà Hai nói với chị em Điền Mật Mật: “Nên đi làm thôi.”
Thấy bà Hai lấy ra mũ rơm đã chuẩn bị cho ba chị em, Điền Tranh Tranh nghĩ rồi lại lấy ra ba cái khăn lông, ba đôi găng tay bảo hộ lao động phân cho Điền Mật Mật và em trai Điền.
Chờ tới nơi tập trung làm công, đại đội trưởng đã tới rồi, nhìn thấy trang bị của ba chị em Điền Tranh Tranh thì rất vừa lòng.
Thôn dân sôi nổi đến đông đủ, đại đội trưởng mới giới thiệu năm vị thanh niên tri thức mới tới cho thôn dân.
Thôn dân nhìn thanh niên tri thức mới tới như xem con khỉ vậy, Điền Tranh Tranh kiếp trước trải qua mấy lần như vậy nên cũng không trách, Điền Mật Mật tới từ hiện đại nên thấy cảnh này cũng
nhiều, cũng không thấy lạ. Em trai Điền vốn cũng rất hoảng hốt nhưng lại thấy hai chị gái rất bình tĩnh, tuy rằng có chút khẩn trương nhưng cũng đứng thẳng ưỡn ngực không tỏ ra thất thố, Tống Cảnh Văn cũng ổn, bộ dáng nhàn nhạt, Triệu Tiểu Quyên bị nhìn chằm chằm đến phát hoảng, mặt đỏ như đít khỉ.
Lại nghe thấy một đại nương trong thôn trêu chọc nói: “Xem thanh niên tri thức mới tới thẹn thùng kìa, biết thì là tới làm công, không biết thì lại tưởng là đi xem mắt ấy chứ.”
Bốn phía vang lên từng trận tiếng cười, mặt Triệu Tiểu Quyên lần này lại càng đỏ, giống như sắp xuất huyết ra vậy, cắn răng âm thầm ghi hận đại nương này trêu đùa.