Đại sư Huyền môn Tạ Ngọc trọng sinh thành thiếu gia của nhà họ Tạ, là một tên ăn chơi trác tán, cái gì cũng thiếu chính là không thiếu tiền, chuyện này làm cho Tạ đại sư một lòng chỉ muốn dưỡng lão rất là hài lòng.
Không được hoàn mỹ chính là, tên ăn chơi trác tán này lại chọc phải một mông nợ đào hoa, chọc vào người không nên chọc, sau đó bị Tạ gia đá ra khỏi nhà. Tạ đại sư bấm tay tính toán, phát hiện tên ăn chơi trác tán này hiện tại không say chết, sau này cũng bị người đổ xi măng quăng xuống biển mà chết. Vì cuộc sống dưỡng lão sau này, Tạ đại sư quyết định tránh xa những người này ra, đặc biệt là tên không thể trêu chọc kia.
Phó Minh Hành là người thừa kế của Phó gia, sát phạt quyết đoán, còn có một lòng kiên định duy trì chủ nghĩa duy vật. Cho dù trong khoảng thời gian gần đây nhiều lần gặp số con rệp, liên tục gặp tai họa bất ngờ, ngay cả đối tượng đính hôn đều bị bắt cóc, vẫn kiên quyết không tin vào chuyện quỷ thần. Hôm nay, người trong nhà giúp hắn tìm đại sư trừ tà, sau khi nhìn thấy bộ dáng của đại sư, Phó Minh Hành lạnh lùng cười một tiếng, thật đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, lúc được đến lại chẳng phí công phu.
Lúc Tạ Ngọc biết được khách hàng của mình chính là Phó Minh Hành, trong lòng hối hận đến mức ruột đều xanh.
Biết được Tạ Ngọc rơi vào tay Phó Minh Hành, rất nhiều người đều cảm thấy vui sướиɠ khi người gặp họa mà chờ xem kịch vui.
“Tạ ngọc sắp xong đời rồi, hắn đây là tự mình đưa tới cửa tìm chết a.”
“Nghe nói Phó Minh Hành đang muốn đem hắn quăng xuống biển cho cá ăn đâu!”
“Chờ xem kịch vui thôi!”
Nhưng chờ mãi chờ mãi, Tạ Ngọc vẫn như cũ tung tăng nhảy nhót, ai nói kết cục của hắn sẽ thê thảm đâu?