Tác giả: Minh DạHôm nay là thứ ba, là cái ngày mà diễn ra môn Toán, cái môn ám ảnh tôi từ lúc mới học cho đến bây giờ. Đặc biệt, giáo viên dạy môn này còn là chủ nhiệm lớp chúng tôi.
Đù má nó, phải nói thật là học môn bản thân yếu, lại còn do cô chủ nhiệm quyền lực vô biên dạy, cái cảm giác ấy nó phê.
Cả lớp hiện tại đang rất ồn ào, đứa nào đứa nấy đều nói chuyện ầm ĩ, có vài đứa còn chạy nhảy trong lớp. Đương nhiên là cũng có một số đứa con ngoan trò giỏi, cháu ngoan bác Hồ đang ngồi học bài rồi.
Còn tôi, tuy rằng tôi biết bản thân mình là một con ngoan trò giỏi, thế nhưng tôi không hề ngồi học như một phần học sinh kia. Bởi vì kiến thức của tôi vô cùng sâu rộng, tôi biết rằng ngồi lâu sẽ bị trĩ, cho nên tôi sẽ vì sức khỏe của bản thân mình mà đi chạy nhảy cùng đám bạn của tôi.
Thằng A nhìn đồng hồ treo trên tường, lại nhìn cửa ra vào lớp học, vẻ mặt kinh hoàng thất thố, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình thường, quay sang nói với đám anh em: "Ê chúng mày, làm bài tập chưa, tí nữa đến tiết Toán đấy, chưa làm là cô thiến!"
Cả đám giả bộ sợ hãi, thằng B hoảng hốt lên tiếng: "Vãi, tao đã làm cái đếu gì đâu!"
Thằng D đang cầm bộ bài trong tay, định chơi một ván mới, mặc kệ đám anh em kia làm màu, nó bình tĩnh hướng về phía bầu trời xanh thẳm xa xôi:
"Làm bài tập làm gì? Nói bây giờ cũng không giải quyết được cái gì, chúng mày cứ chơi thêm mấy ván bài nữa đi, cô có hỏi gì thì kệ!"
Cả đám ngạc nhiên, gật đầu giơ ngón tay cái lên, cả tôi cũng vô cùng đồng tình với câu nói này của nó. Tôi ngồi lại gần nó một chút, tay phải vỗ vào vai nó, tay trái giơ ngón tay cái lên, nói với nó tâm ý bái phục của tôi:
"Người anh em, mày thật là hảo hán. Từ lần đầu tiên gặp mày, tao đã bị thu hút bởi cái khí chất tài hoa hơn người, như ong thấy mật, như mèo thấy mỡ mà đến bên cạnh mày."
Tôi dừng lại một chút để sắp xếp lại những câu nói kinh điển của các vị anh hùng tài ba trong những bộ phim mà tôi đã xem và tiếp tục nói:
"Quả nhiên, sự lựa chọn của tao là vô cùng đúng đắn. Trong khoảng thời gian tao chơi với mày, tao càng phát hiện ra nhiều điểm mới của mày. Tao biết mày là một nhân tài hiếm có, tương lai ắt sẽ làm việc lớn, là một người thành công!"
Thằng D nghe tôi khen nó như vậy thì mặt mày đắc ý, kiêu ngạo ngẩng mặt hất cằm lên nhìn đám anh em, sau đó quay sang nói với tôi: "Mày, sao mày nói... Sao mày nói toàn cái đúng thế?! Mày có biết là mày nói thế khiến tao ngại lắm không?!"
Đám bạn kia vừa cầm bài vừa nhìn thằng D, trong lòng thầm chửi: "..." Ngại cái đếu, mày mà biết ngại!! Cái dây thần kinh xấu hổ của mày chẳng bị đứt từ lâu rồi! Bớt làm màu lại đi!
Tôi nhìn mặt thằng D vênh váo thế kia cũng muốn đấm nó lắm, nhưng làm như vậy sẽ tổn hại đến hình tượng cao quý, lạnh lùng boy của tôi. Vì thế, trong ánh mắt mong đợi của nó, tôi đã khen nó thêm một câu: "Người anh em, tao biết mày có nhiều ưu điểm, là một con người đầy chí khí và can đảm."
Thằng D cũng gật gật đầu, tôi thấy nó đang định nói cái gì đó, nhưng chưa kịp nói thì nó đã bị lời nói tiếp theo của tôi làm cho bất ngờ đến nỗi quên cả phản ứng. Tôi nói: "Vậy cho nên, chốc nữa cô có kiểm tra bài tập mày cứ can đảm xung phong đi tiền tuyến, anh em bọn tao sẽ ở phía sau làm hậu phương vững chắc cho mày."
Thằng D: "..." Tiên sư chúng mày, hậu phương cái gì?! Vừa mới bước ra tiền tuyến đã bị "bom đạn" dìm chết rồi!
Đám anh em vừa nghe thấy lời nói của tôi liền cười ầm lên, chúng nó ra bắt tay với tôi, vỗ vào lưng tôi, dùng gương mặt như in lên hai chữ "Hảo hán" nói: "Chơi với mày bao lâu nay, đến bây giờ tao mới thấy mày nói được một câu hay!"
Tôi hất tay đám bạn ra, quay sang lườm chúng nó, giọng nói giả trân mang vài nét không thể tin được: "Này, chúng mày nói thế là có ý gì? Sao chúng mày lại nói một nhà tiên tri tài ba, thốt ra câu nào cũng là vàng là bạc như tao đây như thế?!"
Đám bạn: "..." Bớt xàm lại đi, con trai! Nghiệp quật tới nơi rồi đấy!
Tôi thấy chúng nó im lặng, định nói thêm một câu nữa cho chúng nó im hẳn luôn thì tự nhiên một nỗi buồn không rõ tên tuổi từ đâu ập đến. Chính vì thế, tôi đành phải nhịn lại và bẻ lái câu nói kia sang hướng khác: "Thôi, tao không so đo với chúng mày nữa! Bây giờ tao muốn nói với anh em một chuyện quan trọng..."
Đám anh em kia ngơ ngác nhìn về phía tôi, trong giọng nói đầy sự khó hiểu: "Chuyện quan trọng gì?" Mày thì làm đếu có chuyện quan trọng gì, chẳng lẽ lại định bày ra cái trò gì hả?
Ánh mắt tôi trầm trọng, gương mặt quanh năm “lạnh lùng” bây giờ thêm cả “vài phần nghiêm túc”, nói: "Vì một số trục trặc nho nhỏ không đáng kể trong cuộc sống, nên tâm hồn bé nhỏ của tao đã nảy sinh một nỗi buồn không rõ nguồn gốc..."
Chẳng hiểu sao tôi nói càng hăng say thì đám bạn kia lại càng im lặng, hơn thế nữa, cả lớp đang ồn ào không biết đã im phăng phắc từ khi nào. Tiếng nói của tôi dần nhỏ lại, và dừng ngay trước bầu không khí im lặng đến lạ thường này.
Ngay khi vừa dừng lại, tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên từ phía sau. Mồ hôi lạnh sau lưng tôi chảy ròng ròng, nỗi buồn không tên hoà lẫn nỗi khủng hoảng đến từ sâu trong đáy lòng, khiến tôi nhớ đến một người, đó là cô giáo chủ nhiệm dạy Toán của lớp.
Quả nhiên, cô bước vào lớp học, ánh mắt đảo qua toàn bộ đám học sinh. Lúc này, cả lớp đã về đúng vị trí, chỉ có mình tôi là đứng ở giữa bục giảng.
Tôi đang chìm đắm trong cảm giác được cả lớp nhìn thì tiếng nói bình tĩnh của cô vang lên, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy rùng mình. Tiếng nói ấy truyền vào trong đầu tôi: "Nỗi buồn gì? Sao không nói tiếp đi?"
Phía dưới lớp có vài đứa đang nín cười, còn đám bạn kia thì cười luôn thành tiếng. Trước tình thế ấy, tôi bèn nhanh trí đáp lại: "Con người có mấy cái nỗi buồn khó nói, cho nên em xin phép cô... à không, con xin phép cô cho con đi giải quyết nỗi buồn!"
Sau đó, tôi lập tức chạy ra khỏi lớp trong tiếng cười vang của cô giáo và cả lớp.
_______________________________
Hoàn chương 3221/05/2022