"Chuyện đêm đó, Cố thế tử hãy quên đi, xem như chưa từng xảy ra, cũng không cần vì chuyện này mà cưới ta."
Sau khi nói ra, lòng bàn tay Tô Uẩn đổ mồ hôi. Nhưng có lẽ vì nói ra lời mà mình đã kìm nén bốn năm qua, đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không cần hắn chịu trách nhiệm.
Ánh mắt kinh ngạc của Cố Thời Hành dần bình tĩnh, tròng mắt đen khoá chặt Tô Uẩn.
Ở trong viện u ám này, đôi mắt hắn hết sức u tối.
Kiếp trước ánh mắt hai người rất ít khi chạm nhau, giờ đây bị hắn nhìn chằm chằm, Tô Uẩn không được tự nhiên mà nhìn qua chỗ khác.
Chuyện trước đây giống như qua không bao lâu, nhưng lại giống như qua rất lâu rồi, hắn lại không nói một lời.
Hắn sẽ không cho rằng nàng lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt chứ?
Nghĩ một chút, Tô Uẩn nói: "Chuyện xảy ra như vậy, ta cũng không thể gả cho người khác cho nên ta sẽ tìm một ngôi miếu ni cô để đi tu, ta sẽ không liên luỵ đến Cố thế tử. Những lời này của ta là thật lòng, hy vọng Cố thế từ chớ có ép buộc người khác."
Hắn vẫn luôn cho rằng đây là thủ đoạn đùa bỡn của nàng, hại hắn cưới nàng, hôm nay sau khi trọng sinh một lần, nàng liền dứt khoát không muốn hắn chịu trách nhiệm.
Bốn chữ cưỡng ép người khác rơi vào trong tai của Cố Thời Hành, người trước giờ luôn lãnh đạm đột nhiên khẽ cười ra tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, Tô Uẩn cảm thấy khó hiểu, dời tầm mất nhìn hắn.
Sắc lại ngược lại không đổi nhưng khoé miêng hơi câu lên, con ngươi vẫn sâu lắng khiến người khác không đoán ra trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Tô Uẩn thở ra một hơi, sau đó vô cùng cẩn thận nói: "Ta nói những lời này là nghiêm túc. Nếu như Cố thế tử cảm thấy thủ đoạn đê tiện mà ta đã dùng, muốn gả cao, vậy thì cứ cho là vậy đi nhưng ta không muốn gả vào hầu phủ."
Khoé miệng Cố Thời Hành không còn câu lên, không có ý cười, trên mặt khôi phục lại sự lạnh lùng hời hợt, trầm thấp hỏi: "Tại sao?"
Tại sao?
Bởi vì ngày tháng ở chung với hắn phải chịu ấm ức, không có triển vọng.
Bởi vì nếu như đáp ứng cầu hôn, theo sau đó là vô số lời đồn đoán và vu khống.
Bởi vì nàng xuất giá, nương vẫn ở lại Tô phủ, vì nàng mà chịu sự bức ép của chủ mẫu.
Bởi vì nàng mệt mỏi.
Rất nhiều rất nhiều lý do nhưng nàng không thể nói rõ.
Dù hắn nghi ngờ nàng trở về rồi, nàng cũng nghi ngờ hắn trở về rồi, nhưng giờ đây chưa xác định thì không thể chọc phá lớp giấy này.
"Tiểu nữ tử chỉ là một thứ nữ, thân phận như thế nào mà có thể xứng với thế tử? Dù là gả cho thế tử cũng sẽ trở thành chim trĩ trong núi trong mắt người khác. Thân phận của ta trong Tô phủ bất tiện cũng không có chỗ dựa phía sau, Cố thế tử cưới ta cũng không phải là cùng Tô phủ liên hôn, như vậy chỉ sẽ có hại không có lợi đối với thế tử."
Cố Thời Hành nhìn nàng hồi lâu.
Hồi lâu sau, hắn cũng không có giải thích, chỉ là sắc mặt nhàn nhạt nói: "Hôm nay ta tìm nàng không phải để nói chuyện này mà là vì chuyện khác."
Đôi mi thanh tú của Tô Uẩn khẽ cau lại, nàng tự cho rằng chuyện khác trong miệng hắn và chuyện này là một.
Trước khi Tô Uẩn muốn nói ra suy nghĩ của mình, Cố Thời Hành mở miệng trước: "Đêm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng có ấn tượng gì không?"
Tô Uẩn sững sờ, đôi mắt hạnh lộ ra vẻ mờ mịt.
Cố Thời Hành đột nhiên hỏi tới chuyện xảy ra đêm đó, là có ý gì? Hay là hắn đã nghi ngờ không phải là nàng tính kế hắn?
Thấy nàng chần chờ, Cố Thời Hành tựa như nhìn rõ suy nghĩ trong lòng của nàng nói: "Nếu nàng thừa nhận là nàng làm, hôm nay ta cũng không nói lời như vậy."
Lời này xem như là gián tiếp trả lời suy nghĩ trong lòng Tô Uẩn.
Trong lòng nhất thời phức tạp.
Lúc nãy còn nghĩ rằng hắn cho rằng là nàng làm thì để hắn xem là vậy đi, nhưng giờ đây đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng điềm tĩnh của Cố Thời Hành, trong lòng không biết sao liền chần chờ.
Nếu lúc này nhận rồi, vậy có thể kiếp này nàng không giải được oan khuất này, nhớ đến phải chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng chửi rủa ở kiếp trước, đáy lòng nàng vô cùng bực bội.
Vả lại nếu như vẫn còn có âm mưu tiếp theo nữa? Nàng còn có thể giống như bây giờ trở về thay đổi vận mệnh không?
Nàng có lẽ không có bản lĩnh tra ra chân tướng cũng không có thế lực ngang hàng với những kẻ đó. Nhưng Cố Thời Hành có bản lĩnh cũng có bối cảnh như những kẻ kia.
Cuối cùng Tô Uẩn vẫn lý trí.
Tô Uẩn cúi đầu, nhắm đôi mắt lại, sau khi thở ra một hơi mới thấp giọng nói: "Đêm đó nghỉ ngơi sớm nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê tựa hồ nghe thấy có người ở bên tai thủ thỉ. Là giọng nói chuyện của một nữ tử và một nam tử, nói là đã hạ mạn đà la vào trong canh, trừ điểm này ra, ta dường như còn nghe thấy trong sương phòng còn có cái gì tình..." Suy nghĩ một chút nhớ ra: "Hình như gọi là hương mê tình."
Giờ đây nhắc đến tên của hương này, nàng cảm thấy không giống như là loại hương tốt lành gì.
Chân mày Cố Thời Hành nhảy một cái.
Là Thiếu Khanh Đại Lý Tự bốn năm, đã phải xử lý các vụ án từ triều đình cho đến vụ án dân gian. Mà hương mê tình này đối với hắn mà nói không xa lạ gì.
"Nàng chắc chắn không nghe lầm, là hương mê tình?" Cố Thời Hành trầm giọng hỏi.
Lời nói mang theo sự cẩn trọng rơi vào trong tai Tô Uẩn, Tô Uẩn ngẩng đầu lên rất nghiêm túc nói: "Ta xác định không nghe lầm, nữ tử đó còn kêu nam tử khi rời đi thì mở cửa sổ ra, để mùi hương bay đi, chớ để cho người khác ngửi được là hương gì." Nói đến cái này, ánh mắt càng thêm mờ mịt: "Loại hương này như thế nào?"
Cố Thời Hành đột nhiên trầm mặt, lạnh lùng nói: "Mê tình có thể làm người khác loạn trí, cũng có thể thúc tình, uống rượu càng có tác dụng hơn."
Nghe đến hai chữ thúc tình, vẻ mặt của Tô Uẩn khó mà khống chế đỏ ửng lên.
Có lẽ nàng đã trở lại, cho nên thuốc mê và hương mê tình không có ảnh hưởng đến nàng nhiều so với kiếp trước, cho nên nàng có thể nhớ ra chi tiết đêm đó. Nhớ đến đêm đó Cố Thời Hành giữ chặt thắt lưng này một lần rồi lại một lần hạ xuống, trên mặt như bị nước sôi tưới qua, vừa đỏ vừa nóng, ngay cả đầu ngón tay đều khẽ run lên.
Cố nén ý nghĩ muốn cách xa hắn, Tô Uẩn nhắm mắt hỏi: "Vậy thế tử làm sao biết được loại hương mê tình này?"
"Mật hương trong cung, phi tử tranh sủng hay dùng nhưng sau đó bị cấm rồi." Hắn từng điều tra một vụ án trong cung có liên quan đến hương mê tình này.
Nhưng trước mắt Cố Thời Hành cũng không thể hoàn toàn xác nhận Tô Uẩn trước mắt là Tô Uẩn lúc này hay là Tô Uẩn bốn năm sau, cho nên không thể nói quá chi tiết, dù sao cẩn thận chút vẫn tốt hơn.
Thế gian có người thờ phụng thần linh, bọn họ tin vào thần linh. Nhưng cũng có người tin vào ma quỷ, nếu gặp gỡ và rơi vào trong mắt bọn họ, tất cả đều chẳng lành, hoặc là bị quỷ ám.
Mỗi năm người bị tà ma thiêu chết, chìm xuống sông không biết có bao nhiêu.
Lúc này trong lòng biết rõ thì tốt hơn.
Tô Uẩn nghe thấy mấy từ mật hương trong cung, trong lòng giật mình.
Điều này cũng kiểm chứng những suy đoán ban đầu của nàng, nàng không đấu lại những kẻ đó.
Phu nhân của Trung Nghị hầu phủ là muội muội của đương kim hoàng hậu. Trung Nghị hầu phủ lớn mạnh thì chính là thế lực của thái tử lớn mạnh. Vậy những kẻ đó có lẽ là để đối phó với Trung Nghị hầu phủ, chẳng qua là đem nàng trở thành quân cờ nhỏ tuỳ ý làm nhục, dùng xong thì bỏ.
Nhìn thấy sắc mặt Tô Uẩn khẽ biến, Cố Thời Hành liền biết nàng đang nghĩ cái gì. Hiện giờ chưa có chứng cứ chứng minh Tô Uẩn nói là thật hay giả, nhưng những gì trong lư hương nếu như là hương mê tình như nàng nói, như vậy kiếp trước thật sự đã hiểu lầm nàng rồi.
Hương liệu để điều chế hương mê tình rất quý, lại điều chế phức tạp, chỉ có trong cung mới có, hơn nữa cũng trở thành cấm hương. Trừ khi có kẻ đứng sau có thế lực mới có thể điều chế hương mê tình này. Nhưng bởi vì là thứ nữ không được Tô gia sủng sái, ngày thường Tô Uẩn còn phải làm hương cao và thêu thùa để bù vào chi phí, nàng lấy đâu ra kẻ đứng sau cùng tiền tài để mua được hương liệu của hương mê tình?
Trầm mặc hồi lâu, Cố Thời Hành hỏi: "Trừ loại hương này nàng còn nghe thấy cái gì?"
Tô Uẩn nghĩ đến mình có thể là bị Cố Thời Hành liên luỵ, giống như người câm đã ăn hoàng liên bốn năm vậy, trong miệng liền kêu khổ.
Âm thầm hít một hơi, tạm thời đem những vị đắng này áp xuống, để bản thân bình tĩnh lại, sau đó cẩn thận nhớ lại chi tiết buổi tối hôm đó.
Bỗng nhiên một vết sẹo như con rết hiện ra trong đầu, nàng vội nói: "Trong lúc mê man ta mơ hồ thấy sau cổ của nam tử đó có một vết sẹo giống như con rết."
Suy nghĩ một chút, nàng nghiêng người sang, vén nửa mái tóc đến trước người, sau đó vòng tay qua phía sau cổ, cách quần áo ở chỗ xương sống đi lên một chút sờ một cái, cuối cùng ngừng lại ở một chỗ: "Có lẽ là ở chỗ này."
Ánh mắt Cố Thời Hành men theo động tác của nàng nhìn sang, trong viện chỉ có ánh nến nhàn nhạt, ánh mắt rơi vào vị trí mà nàng nói, theo đó dời lên, tầm mắt rơi vào chiếc cổ trắng nõn trong suốt.
Da nàng trắng nõn, dưới ánh nến mờ ảo tựa như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Tuy Cố Thời Hành không có du͙© vọиɠ nhiều nhưng cũng là một nam tử bình thường. Dù sao người trước mắt làm thê tử mình bốn năm, mặc dù trong bốn năm số lần hành phòng có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng hắn rõ nhất dáng vẻ và xúc cảm làn da của nàng.
Yết hầu của Cố Thời Hành khẽ chuyển động, giọng nói mang theo tia khàn khàn: "Vết sẹo cũng không phải trên mặt, khó mà kiếm ra."
Nghe hắn nói như vậy, Tô Uẩn cũng phản ứng lại.
Kim Thành lớn như vậy, muốn tìm một người vốn đã khó khăn, đừng nói là tìm một người có vết sẹo sau cổ. Cái này giống như là mò kim đáy biển.
Thu tay lại, đẩy mái tóc dài ra sau lưng, đôi mắt rơi vào trầm lặng.
Cố Thời Hành khẽ thở ra hơi nóng nói: "Nàng nói nàng nghe thấy nữ tử đó hạ dược vào trong canh, chắc chắn nữ tử đó rất có khả năng ẩn nấp trong Tô phủ, nếu để cho nàng nghe giọng của nữ tử đó lần nữa, nàng có thể xác định được không?"
Tô Uẩn nghĩ một chút nói: "Lúc đó ta không tỉnh táo, ta cũng không thể quá chắc chắn có thể phân biệt không, nhưng nếu như nghe lại giọng nói đó thì sẽ cảm thấy quen thuộc."
Cố Thời Hành trầm ngâm một hồi lâu mới nói: "Chuyện này đợi ta điều tra kỹ sau đó sẽ nói với nàng."
Cũng không biết khi nào mới có thể rửa oan, nghĩ đến chỗ này, tâm trạng Tô Uẩn không vui "Ừ" một tiếng.
Hai người yên lăng, tựa như lại trở về bầu không khí bốn năm trước thành hôn.
Bầu không khí khiến Tô Uẩn cảm thấy quen thuộc nhưng lúc này không phải là lúc suy nghĩ nhiều, không muốn cùng hắn ở lâu, Tô Uẩn nói: "Chuyện này làm phiến Cố thế tử rồi, còn hôn sự..."
"Đợi chuyện này làm rõ chân tướng mới bàn lại." Trong giọng nói thanh lãnh trầm thấp của Cố Thời Hành không có sự thương lượng nhưng cũng bổ sung một câu: "Chưa tra rõ, ta sẽ không nói với bất cứ ai."
Tô Uẩn cúi thấp đầu nhăn mày thật chặt, đáy lòng bất mãn, nhưng hôm nay có lẽ hắn có thể tra rõ, còn có trong sạch của nàng, cho nên không thể đắc tội quá nhiều.
Tóm lại bây giờ hắn cũng sẽ không nói với người ngoài. Sau khi cân nhắc hồi lâu, Tô Uẩn cũng không có nhắc đến.
"Sắc trời cũng không còn sớm, ta cáo từ trước." Tô Uẩn cúi người, xoay người muốn đi ra ngoài viện.
"Ta tiễn nàng." Cố Thời Hành bình tĩnh nói, nhấc đèn l*иg theo sau Tô Uẩn.
Hai người một trước một sau, lần lượt đi ra không nói lời nào.
Sơ Ý nhìn thấy chủ tử nhà mình không mất một sợi tóc thì âm thầm thờ phào nhẹ nhõm.
Chủ tớ hai người cúi người với Cố Thời Hành, sau đó xoay người đi về phía tiểu viện.
Cố Thời Hành đưa mắt nhìn Tô Uẩn rời đi, trong mắt càng thêm suy tư.
Bóng dáng chủ tớ chìm vào trong bóng tối, Mặc Đài nhìn ánh mắt chủ tử vẫn như cũ nhìn con hẻm u ám kia, cho là chủ từ luyến tiếc Lục cô nương Tô gia nên đột nhiên hạ thấp giọng hỏi: "Thế tử, lần sau lại hẹn Lục cô nương, vẫn sẽ ở đây chứ?"
Cố Thời Hành nghe thấy lời này, chân mày cau lại, thu hồi tầm mắt, quay lại lạnh lùng nhìn Mặc Đài, trầm giọng nói: "Ai nói với ngươi là đang hẹn hò?"
Phu thê đoàng hoàng sao có thể coi là hẹn hò, huống chi điều họ nói là chính sự.
Đột nhiên bị liếc nhìn, Mặc Đài giật mình một cái, lại nghe thấy lời này, nhỏ giọng lầm bầm: "Cô nam quả nữ, dưới ánh trăng gặp nhau... không phải là hẹn hò sao?"
Dưới ánh mắt lạnh như băng của chủ tử, giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mấy chữ cuối cùng kia, chỉ có tự hắn ta nghe thấy.
Tuy không dám nói nhưng trong lòng lại oán thầm: Đã làm cũng làm rồi, còn không để người khác nói.