Có lẽ ở chỗ Cố Thời Hành bị mất mặt, sau khi từ trong viện đi ra, sắc mặt Tô Ngữ Yên nặng nề. Tô Uẩn biết rõ nàng ta nhìn mình không ưa liền lui sang một bên, lấy cái này để hạ xuống cảm giác tồn tại của mình.
Trong hầu phủ rèn luyện bốn năm, rốt cuộc cũng trưởng thành, cho nên cũng không sợ Tô Ngữ Yên, hơn nữa giờ đây thân phận lại như vậy.
Tô Ngữ Yên là đích nữ, nàng là thứ nữ không được sủng, cho nên Tô Ngữ Yên làm khó nàng dễ như trở bàn tay, cho nên né tránh vẫn tốt hơn.
Có lẽ cảm thấy tâm trạng của Tô Ngữ Yên không được tốt, mấy thứ nữ cũng không dám lên tiếng, cô nương Thẩm gia thông minh liền dịu dàng nói với Tô Ngữ Yên trở về viện của nàng ta nói chuyện thân mật.
Đối với tỷ muội khác, Tô Ngữ Yên sẽ mặt lạnh nhưng đối với tẩu tử tương lai, tất nhiên sẽ không bày ra sắc mặt.
Tô Ngữ Yên thân thiết khoác lên khuỷu tay của cô nương Thẩm gia, cười nói: "Vậy chúng ta trở về viện đi."
Cô nương Thẩm gia giải vây, mấy thứ nữ đều rối rít thở phào nhẹ nhõm.
Tô Uẩn cùng Tô Cầm cùng ra khỏi viện.
Tô Cầm nhìn khăn lụa và hoa cài trên tay, rất vui mừng, thấy bốn bề vắng lặng, liền thấp giọng nói: "Lúc nãy may mà có tẩu tẩu giải vây, nếu không với tình tình của Tứ tỷ nhất định có thể khiến người khác không vui."
Nói đến đây, Tô Cầm lại nhỏ tiếng nói chuyện phiếm cùng Tô Uẩn: "Người người đều biết Cố thế tử kia không thích nói, nàng đều bị biết bao nhiêu lần rồi, lại còn đi lên, bị mất mặt cũng đáng đời."
Nói đến đây có hơi cười trên nỗi đau người khác.
Tô Uẩn cười nói: "Tỷ thật là thích bỏ đá xuống giếng."
Tô Cầm khẽ hừ một tiếng: "Ai bảo nàng ta luôn sỉ vả chúng ta, ức hϊếp chúng ta."
Hai tỷ muội Tô Uẩn và Tô Cầm không thể nói được có bao nhiêu thân tình nhưng tuổi tác xấp xỉ, hơn nữa tâm tư Tô Cầm đơn thuần, cũng không phách lối. Người ngoài tránh Tô Uẩn, nàng ta ngược lại không né tránh.
Tô Uẩn cũng hỏi nàng ta, những tỷ muội khác không coi trọng nàng, tại sao còn phải kết thân với nàng.
Nguyên văn Tô Cầm nói là: "Muội cùng ta vốn là tỷ muội, ta không kết thân với muội, chẳng lẽ muốn cùng tỷ muội người khác kết thân? Huống chi muội lại không cùng ta tranh chấp, sao ta phải hời hợt với muội?"
“Hơn nữa trong số các tỷ muội, tính ra muội không chê ta phiền, ta không quản được cái miệng, thích nói chuyện cũng chỉ có muội không chán ghét mà nghe ta nói."
Nhớ đến chuyện cũ, Tô Uẩn vì gặp Cố Thời Hành mà tâm trạng tồi tệ hơn nhiều.
Viện mà hai người ở không cùng một con đường nên ở hậu viện tách ra đi.
Tiểu viện mà Tô Uẩn ở là nơi vắng vẻ nhất trong Tô phủ, ngày thường không có người lui tới, buổi tối lúc từ trong hẻm nhỏ đi qua đều yên tĩnh đến doạ người, ban ngày cũng hết sức yên tĩnh.
Chủ tớ hai người quẹo vào trong hẻm và dừng bước.
Ngày thường không có người trong hẻm, giờ đây lại có một thân ảnh màu đen.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang cười ngây ngô nhìn Tô Uẩn.
Là người hầu bên cạnh Cố Thời Hành, Mặc Đài.
Về chuyện của Mặc Đài, Tô Uẩn biết, từ lúc bốn tuổi đã theo bên người Cố Thời Hành, là tâm phúc của Cố Thời Hành.
Cố Thời Hành hiển nhiên một chút cũng không để ý đến Mặc Đài và Sơ Ý, dường như cực kỳ chắc chắn bọn họ sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.
Gặp ngươi hầu bên cạnh Cố Thời Hành, Tô Uẩn chỉ hơi ngạc nhiên nhưng ngược lại, sắc mặt Sơ Ý lại bỗng thay đổi.
Mặc Đài cung kính gọi một tiếng: "Lục cô nương."
Tô Uẩn gật đầu, nàng không muốn nói chuyện nên đi ngang qua hắn ta nhưng Mặc Đài lại chắn đường: "Thế tử sai nô tài chuyển lời cho Lục cô nương."
Sắc mặt Tô Uẩn ôn nhu nhưng lại có chút không vui: "Xin nhắn lại với thế tử, mong thế tử thứ lỗi, ta là cô nương chưa xuất giá nên ít qua lại với thế tử thì tốt hơn." Tạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Lời nhắn ta không muốn nghe, hãy để ta đi."
Mặc Đài lại không cho, cố chấp nói ra: "Giờ sửu một khắc, ba tiếng quạ kêu, bên ngoài viện cây hải đường."
Không đợi Tô Uẩn từ chối, ném xuống lời này liền chạy ngang qua bên cạnh Tô Uẩn.
Đi được một đoạn xa mới thở phào nhẹ nhõm vỗ ngực một cái. Rốt cuộc lần đầu tiên đứng giữa giúp chủ tử chính nhân quân tử của mình hẹn hò, ngoại trừ thấp thỏm cũng có chút hưng phấn.
Người đi rồi, gương mặt kiều diễm của Tô Uẩn ngơ ngác.
Cố Thời Hành không phải đứng đắn, xem thường cuộc hẹn lén lút nhất sao? Nhưng sao hắn lại đột nhiên hẹn nàng, khiến nàng cảm thấy khϊếp sợ.
Sơ Ý ở sau lưng thấp thỏm hỏi: "Cô nương, Cố thế tử là có ý gì?"
Tô Uẩn đâu biết hắn suy nghĩ gì, bây giờ lại không thể để Sơ Ý trực tiếp đuổi theo Mặc Đài, nàng càng không thể đi nói với Cố Thời Hành là nàng không đồng ý.
Con người Cố Thời Hành này nhìn thì quân tử nhưng sao lại bá đạo như vậy?!
Trong lòng phức tạp, cuối cùng buồn bực dặn dò Sơ Ý: "Chớ có lộ ra manh mối."
Trong đầu Sơ Ý có nhiều nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi.
Tô Uẩn trở về viện mình, giả vờ không có chuyện gì cùng tiểu nương trò chuyện và thêu thùa.
Tô Uẩn có thể giấu mọi thứ nhưng Sơ Ý lại không giấu được, lúc làm việc luôn bị lỗi, Hà ma ma đều khiển trách nàng ta vài lần.
Tiếng khiển trách truyền vào trong phòng, tiểu Lưu thị buồn bực nói: "Ngày thường Sơ Ý làm việc rất nhanh nhẹn, hôm nay sao vậy, luôn phạm lỗi?"
Tô Uẩn đang thêu thùa nhỏ giọng trả lời: "Có lẽ là có tâm sự, dù sao cũng là cô nương mười bốn tuổi."
Tiểu Lưu thị nghe vậy khẽ cười: "Con cũng hơn nàng ta có một tuổi, giọng điệu này thật giống như hơn nhiều tuổi vậy."
Tô Uẩn cười cười, tiếp tục cúi đầu thêu thùa.
Tiểu Lưu thị nhìn nữ nhi khôn khéo của mình, trong lòng nàng biết, nữ nhi chững chạc hơn so với tỷ muội cùng tuổi. Tóm lại tiểu nương như nàng sẽ kéo con bé xuống.
Trong lòng hơi nặng nề, nhưng cũng không biểu hiện ra để nữ nhi lo lắng.
Buổi chiều, sau khi ăn cơm sớm, lúc sắc trời vừa tối, Tô Uẩn trở về phòng.
Tô Uẩn về phòng không lâu, Sơ Ý cũng gõ cửa đi vào, mấy lần muốn nói lại thôi.
Tô Uẩn đặt sách trong tay xuống, ngước mắt nhìn nàng ta: "Có chuyện thì nói thẳng."
Sơ Ý do dự một hồi mới nhỏ giọng hỏi: "Cô nương phải đi thật hả?"
Bên ngoài viện cây hải đường, không phải là cửa viện rách nát mà từ tiểu viện của bọn họ đi ra một lúc là đến sao.
Tiểu viện đó đã rất lâu không có người ở, tuy Tô phủ sẽ sữa chữa nhưng ngày thường vốn không có người, nhưng lại rất đáng sợ. Cố thế tử kia thật biết chọn chỗ.
Trong lòng Tô Uẩn buồn phiền. Nếu như đi, vậy không phải là gián tiếp ngầm thừa nhận người đêm đó là nàng sao? Nếu không đi, Cố Thời Hành sẽ kêu Mặc Đài trực tiếp đi vào trong viện gõ cửa phòng nàng, bị tiểu nương hoặc Hà ma ma phát hiện sẽ làm thế nào?
Ngày hôm nay trôi qua, Tô Uẩn nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ đau khổ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn thoả hiệp.
"Đi chứ, giờ sửu một khắc, ngươi cùng ta đi ra ngoài." Thấy Sơ Ý còn muốn nói cái gì nữa, Tô Uẩn nói: "Ngươi đi ra ngoài trước, để ta yên tĩnh."
Sơ Ý đành phải lên tiếng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Người đi rồi, Tô Uẩn đặt sách sang một bên, cả người nằm sấp xuống, cực kỳ phiền não.
Lúc trước mấy lần do dự có nên nói thẳng không muốn gả cho hắn không, nhưng lo lắng hắn không đồng ý chuyện này mà trực tiếp đến cửa cầu thân, đến lúc đó cho dù nàng không đồng ý, nàng cùng nương ở Tô phủ cũng sẽ không có cuộc sống tốt.
Nhưng trước mắt, ngoại trừ nói thẳng ra cũng không có cách nào tốt hơn.
Đêm càng dần về khuya, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, âm u khϊếp người, bỗng nhiên truyền đến ba tiếng quạ kêu.
Tô Uẩn nửa đêm không ngủ nghe thấy tiếng quạ kêu này, trong lòng căng thẳng, cắn chặt môi nhưng vẫn đứng dậy, mặc xiêm y, rón rén mở cửa phòng.
Ra khỏi phòng mới thấy Sơ Ý cũng đã đốt l*иg đèn nhỏ.
Hai người hiểu nhau, cẩn thận đi ra ngoài viện.
Tô Uẩn sợ tối, lại nghĩ đến gặp Cố Thời Hành, trong lòng căng thẳng.
Dưới cây hải đường có người đang cầm đèn l*иg, xa xa nhìn lại có hai người đang đứng dưới cây.
Trong lòng cuồng loạn nhưng vẫn bước chân đi về phía bọn họ, đi ra xa mấy bước, cúi đầu, làm như ăn trộm nhỏ giọng nói: "Gặp qua Cố thế tử."
Ánh mắt Cố Thời Hành rơi trên người Tô Uẩn trong chốc lát, sau đó nhìn về phía tỳ nữ sau lưng nàng, lãnh đạm nói: "Ở bên ngoài viện đợi."
Chủ tớ hai người sững sờ, còn không đợi Tô Uẩn trả lời, hắn lấy đèn l*иg trên tay Mặc Đài, xoay ngời đi vào viện nhỏ rách nát mà ngày thường Tô Uẩn không dám vào.
Mặc Đài nhìn chủ tử đi vào rồi, Lục cô nương Tô gia chậm chạp không nhúc nhích liền làm động tác mời và nói: "Lục cô nương yên tâm, nô tài rất cẩn thận, nếu có người đến gần, tất nhiên sẽ biết và lấy ba tiếng quạ kêu nhắc nhở."
Tô Uẩn...
Lời nói này giống như nàng cùng Cố Thời Hành lén lút yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Nhưng nghĩ lạ, con người Cố Thời Hành này tuyệt đối không có khả năng làm qua chuyện tình vụиɠ ŧяộʍ, chẳng qua là không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.
Thấy Tô Uẩn chưa đi cùng, Cố Thời Hành đứng ở cửa viện, xoay người, giọng nói không cho từ chối: "Đi vào."
Tô Uẩn cúi đầu không thích giọng điệu của hắn nhưng cuối cùng vẫn âm thầm hít một hơi đi vào trong viện.
Sơ Ý sau lưng muốn đi theo, nàng khẽ nói: "Ở ngoài đợi ta, Cố thế tử là quân tử sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn."
Cố Thời Hành nghe vậy chỉ nhìn nàng một cái, sau đó xoay ngời đợi nàng đi theo sau lưng mới cầm đèn l*иg đi vào trong viện.
Tiểu viện cực nhỏ, gió đêm thổi lá cây trong viện vang lên tiếng xào xạt, Tô Uẩn sợ nên theo sát bước chân của hắn.
Luôn cảm thấy yêu ma quỷ quái gặp Cố Thời Hành đều sẽ đi đường vòng cho nên đi theo cạnh hắn, vậy những thứ tà môn kia cũng không đến gần mình.
Trong viện có bàn đá, Cố Thời Hành đi tới bên cạnh bàn đá dừng bước, lại đặt đèn l*иg lên bàn.
Xoay người nhìn về phía thê tử bốn năm thành hôn.
Nói quen thuộc nhưng lại xa lạ.
Nhưng dường như vẫn luôn xa lạ, chưa bao giờ quen thuộc.
Hai người không nói chuyện, cùng nhau im lặng chừng mười hơi thì Cố Thời Hành mới mở miệng: "Tối đó..."
Tô Uẩn cắt lời của hắn, dứt khoát nói: "Chuyện đêm đó, Cố thế tử hãy quên đi, xem như chưa từng xảy ra, cũng không cần vì chuyện này mà cưới ta."
Cố Thời Hành còn sót lại câu nói kia “Đêm đó nàng bị người khác bắt đến phòng ta”, bị những lời này của nàng chặn ở cổ họng, ánh mắt lạnh nhạt dần dần kinh ngạc.