Dù sao Tô Uẩn cũng làm dâu nhà quyền quý bốn năm, cũng luyện được bản lãnh có thể trong nháy mắt thay đổi sắc mặt. Một lát sau khi đem áσ ɭóŧ và thư nhét vào lại hộp gấm, tạm thời ổn định lại cảm xúc, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Thời Hành có phải cùng với nàng quay trở lại hay không, Tô Uẩn không rõ, tạm thời cũng không có cách kiểm chứng, chỉ có thể sau khi trở về cẩn thận suy nghĩ.
Sau khi Tô Cầm chọn xong phấn son và lên xe ngựa, nhìn thấy Tô Uẩn thì bất mãn nói: "Rõ ràng kêu muội cùng ta chọn phấn son, kết quả muội lại ở trên xe ngựa đợi."
Tô Uẩn nói: "Lần sau muội sẽ đi chọn phấn son với tỷ."
Tô Cầm bất đắc dĩ nói: "Lại nói cùng ta chọn phấn son, muội cũng chọn cho mình một hộp phấn son đi, muội trang điểm như vậy..." Lời nói hơi ngừng lại, nhìn lướt qua cách ăn mặc của Tô Uẩn sau đó thở dài nói: "Rõ ràng trời sinh xinh đẹp nhưng lại không sửa soạn, ngày ngày đều mặc váy áo thuần sắc, ngay cả búi tóc trên đầu cũng là dùng cây trâm trơn cài vào, cũng không trang điểm, thật là uổng phí khuôn mặt xinh đẹp."
Tô Uẩn nhàn nhạt cười, khẽ cúi thấp đầu thấp giọng nói: "Ngũ tỷ tỷ chắc hẳn biết rằng, ở trong phủ nếu muội sửa soạn thì sẽ không có lời nào tốt được truyền ra đâu."
Tô Uẩn nghe vậy hơi sững người. Nghĩ nghĩ giống như thật sự có chuyện như vậy.
Tiểu Lưu thị cùng với tỷ tỷ của bà ấy tuy rằng là tỷ muội ruột, bộ dáng cũng có vài phần giống nhau, nhưng nghiêm túc suy nghĩ, bộ dáng Lưu thị đoan trang mà tiểu Lưu thị lớn lên kiều mỵ. Tô Uẩn là giống dáng vẻ của tiểu Lưu thị, môi đỏ đôi mắt quyến rũ, chính là đuôi mắt hơi giơ lên cũng có thể khiến người khác cảm thấy quyến rũ không gì sánh được.
Sau khi tiểu Lưu thị làm thϊếp, hai tỷ muội Lưu thị và tiểu Lưu thị rạn nứt. Bởi vì nguyên nhân tiểu Lưu thị trở thành thϊếp khiến người khác chỉ trích, những năm đầu cuộc sống của tiểu Lưu thị bị chèn ép.
Đợi Tô Uẩn mười hai mười ba tuổi, bộ dáng nẩy nở, dáng vẻ còn kiều diễm hơn so với tiểu Lưu thị, cho nên không ít lần bị người khác âm thầm chèn ép, ngay cả chủ mẫu cũng nhìn nàng không vừa mắt.
Giờ đây không sửa soạn cũng xuất chúng rồi, nếu như lại sửa soạn, vậy còn không phải bị sỉ nhục đến chết sao?
Nghĩ đến đây, Tô Cầm ấp úng nói: "Đúng vậy, đơn giản cũng tốt."
Hai người ngoại trừ xem phấn son ra cũng không có xem cái khác nữa, cùng trở về Tô phủ.
Lúc Tô Uẩn trở về tiểu viện, Sơ Ý ở sau lưng với dáng vẻ đầy tâm sự cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Cô nương, Cố thế tử kia vì sao muốn tặng quà cho cô nương?"
Tô Uẩn dừng bước chân, nhìn thấy trong hẻm không người mới nghiêm túc nói: "Chuyện hôm nay một chữ cũng không cho phép truyền ra bên ngoài."
Sơ Ý đáp ứng một tiếng, sau đó mới nói: "Hôm nay lúc nô tỳ mang hương cao đến cửa tiệm phấn son, nữ chưởng quỹ kêu nô tỳ lên gác đợi một hồi, nô tỳ không ngờ ngài ấy liền đi lên. Cũng không nghĩ đến Cố thế tử cũng ở đây, một chút cũng không né tránh thân phận mà còn để nô tỳ mang đồ cho cô nương."
Nghe vậy, tâm trạng Tô Uẩn càng loạn, nàng cũng không hiểu Cố Thời Hành rốt cuộc nghĩ cái gì, nhưng trên mặt lại không hiện ra, chỉ nói: "Lần sau lưu ý, nếu phát hiện là Cố thế tử thì tránh đi."
Sơ Ý nghe vậy rất có khả năng sẽ lại gặp Cố thế tử, hoảng hốt nói: "Cô nương, vậy rốt cuộc Cố thế tử có chuyện gì vậy?"
Tuy rằng Tô Uẩn tin tưởng Sơ Ý, nhưng có những chuyện không thể nói, nàng mặt đầy nghiêm túc nói: "Ai biết hắn nghĩ cái gì nhưng ta chỉ biết nếu như ta dính dáng đến Cố thế tử kia thì sẽ khiến cho chủ mẫu không vui, biết đâu sẽ vì chuyện này mà tuỳ tiện tìm một mối hôn sự gả ta đi xa, cho nên ngươi biết nên làm thế nào chưa?"
Sắc mặt Sơ Ý cũng theo đó căng thẳng vội đáp ứng: "Nô tỳ biết rồi."
Tô Uẩn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở về tiểu viện. Về đến tiểu viện liền thấy tiểu nương mặc một bộ xiêm y thuần sắc đang ngồi ở dưới mái hiên thêu thùa.
Dù đã ba mươi tuổi nhưng năm tháng vẫn chưa để lại dấu vết trên gương mặt tiểu Lục thị, trông bà như một mỹ phụ ở tuổi đôi mươi.
Trong lòng Tô Uẩn mềm mại. Giờ đây có thể gặp lại tiểu nương ý thức vẫn còn thanh tỉnh, nói cái gì đều không thể để Cố Thời Hành đến cầu hôn.
Chỉ cần Cố Thời Hành đến Tô phủ cầu hôn, như vậy vị chủ mẫu có ý định muốn đem nữ nhi ruột gả vào hầu phủ chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó với nàng và tiểu nương để cho hôn sự này thất bại.
Hà ma ma giặt quần áo, nhìn thấy Tô Uẩn liền kêu một tiếng "cô nương"". Tiểu Lưu thị nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn, nhìn thấy dáng vẻ nữ nhi đầy tâm sự nhìn mình, mặt bà lộ ra ý cười nhạt vẫy tay với nữ nhi.
Tô Uẩn đi tới, tiểu Lưu thị đứng dậy, so sánh quần áo trên tay và nói: "Con đã cập kê rồi, quần áo cũng nên làm thêm vài bộ mới rồi."
Nghe vậy, đuôi mắt Tô Uẩn hơi đỏ.
Kiếp trước dù cho thân là vợ thế tử hầu phủ nhưng vẫn không thể bảo vệ tiểu nương chu toàn, giờ đây nghĩ đến thân thể gầy gò của tiểu nương, còn không nhận ra nàng, trong lòng nàng thổn thức.
"Tiểu nương, mắt tiểu nương không tốt, chớ có làm những thứ thêu thùa này."
Tiểu Lưu thị dịu dàng nói: "Chỉ là may hai bộ đồ cho con, không có gì đáng ngại, xiêm y trên người con đều cũ rồi, phải đổi mới thôi."
Đồ nữ nhi mặc trên người đều là xiêm y cũ của hai năm trước, giờ đây đều đã quá cũ rồi, không có bộ đồ tươm tất, người làm nương này nhìn mà đau lòng.
Mà chất vải Tô phủ mang đến cũng không tốt lắm, tiểu Lưu thị chỉ đành phải lấy tiền tiết kiệm ra, kêu Hà ma ma từ bên ngoài mua về một vài tấm vải tốt.
Tô Uẩn nghe thấy tiểu nương suy nghĩ cho mình, trong lòng càng thêm khó chịu, sợ mình ở trước mặt tiểu nương lộ ra cảm xúc khiến cho tiểu nương nhìn ra được nên trở về phòng trước.
Trở về phòng, nàng đem bạc mà Sơ Ý đưa cho nàng đặt vào ngăn kéo rồi lại nhìn hộp gấm kia đến ngây người.
Cuối cùng vẫn mở hộp gấm ra, đem giấu áσ ɭóŧ, lại lấy ra lá thư kia.
Ta biết là nàng.
Đợi song thân hồi kinh tự mình đến cửa cầu hôn.
Nhìn thấy hai hàng chữ này, trong lòng Tô Uẩn hoảng hốt. Lời nói rõ ràng này của hắn chẳng qua là báo cho nàng biết thôi, ngay cả ý kiến của nàng cũng không quan trọng.
Tô Uẩn luôn cảm thấy Cố Thời Hành cũng trở về.
Nếu không sao hắn dám khẳng định người tối hôm đó là nàng, hơn nữa còn không có bất cứ thương lượng nào mà trực tiếp nói muốn cưới nàng?
Tô Uẩn vĩnh viễn cũng không quên được cái đêm thành hôn đó, hắn lạnh lùng nói với nàng: "Ngươi phí hết tâm tư gả vào hầu phủ, giờ đây cũng là vợ thế tử rồi, vậy từ nay về sau đoan chính thủ lễ, đừng có dùng những thủ đoạn đê tiện đó lần nữa."
Lời này của hắn giống như coi nàng là nữ tử tham hư vinh.
Nàng đã từng giải thích nhưng Cố Thời Hành lại không tin lời của nàng.
Sau này nàng cũng lười giải thích, vì để cho mình sống tốt hơn, nàng trên kính cha mẹ chồng trưởng bối, dưới quản lý hầu phủ ổn thoả.
Nếu như Cố Thời Hành đã trở về nói muốn cưới nàng, chẳng qua có hai nguyên nhân, một là vì trách nhiệm, hai là vì bốn năm qua, nàng xử lý hầu phủ cực kỳ tốt mà đổi lại người khác chưa chắc có thể xử lý hầu phủ tốt như vậy.
Phu thê hai người bọn họ tình cảm không sâu nhưng Tô Uẩn cũng biết Cố Thời Hành không có yêu cầu nhiều đối với thê tử. Chỉ coi trọng đoan trang thủ lễ, hiếu kính trưởng bối, có thể xử lý việc trong nhà, không gây phiền toái.
Kỳ thực nàng đối với Cố Thời Hành cũng không oán hận nhiều lắm, chẳng qua là mấy năm này quan hệ phu thê giống như người xa lạ, hơn nữa cuộc sống nhà quyền quý ép người khác không thể thở nổi đó khiến cho nàng chán ghét.
Cầm lấy lá thư, Tô Uẩn xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó châʍ ɦột quẹt đem tờ giấy đốt đi.
Nếu nàng nhớ không lầm thì giờ đây vợ chồng Trung Nghị Hầu đang trên đường đi Lĩnh Nam cúng tế tổ tiên, chạy về nhanh cũng phải mất một tháng.
Mà nay không có bị bắt gian tại giường cũng không cần gấp gáp, đoán chừng còn hai tháng mới trở về.
Như vậy nội trong hai tháng này phải khiến cho Cố Thời Hành bỏ đi ý tưởng cầu hôn.
Nếu như thực sự Cố Thời Hành cũng trở về, giờ đây hắn dứt khoát giữ Sơ Ý, nói muốn gặp nàng, đoán chừng cũng hoài nghi nàng cũng trở về.
Tô Uẩn cân nhắc khả năng trực tiếp từ chối Cố Thời Hành.
Nhưng nghĩ đến tính cách nói một không hai của hắn, hơn nữa sự cố chấp trong lá thư kia khiến cho nàng cảm thấy cho dù từ chối, hắn cũng sẽ đúng hẹn tới cầu hôn.
Tô Uẩn nhất thời thấy khó.
Mấy ngày nay, Tô Uẩn đang suy nghĩ ứng phó với Cố Thời Hành như thế nào.
Trong lúc khó khăn, tỳ nữ trong viện của huynh trưởng tới, nói là vị hôn thê chưa qua cửa của huynh trưởng đến làm khách, còn chuẩn bị lễ vật cho các muội muội trong phủ, kêu nàng đến trước lựa chọn.
Tô Trường Thanh không chỉ đối xử tốt với đệ đệ muội muội ruột rất tốt mà đối với thứ đệ thứ muội cũng rất tốt, ngày thường có đồ ăn ngon chơi vui đều sẽ mang đến cho người khác, cũng sẽ không bỏ lại Tô Uẩn phía sau.
Tô Uẩn kính trọng huynh trưởng, đã kêu người đến cũng không tiện từ chối liền sửa lại búi tóc ra khỏi viện.
Lúc đi còn có chút thấp thỏm, lo lắng ở trong viện của huynh trưởng gặp Cố Thời Hành, dẫu sao quan hệ hai người cực kỳ tốt, ngày thường mỗi tháng Tô Trường Thanh đều lôi kéo Cố Thời Hành đến mấy lần.
Giờ đây vị hôn thê của Tô Trường Thanh đến, Cố Thời Hành có lẽ sẽ không ở đây.
Tô Uẩn lo lắng gặp được Cố Thời Hành, giờ đây vẫn chưa nghĩ xong cách ứng phó với hắn, nàng lo lắng mình không ứng phó được.
Kiếp trước lúc vừa mới gả cho Cố Thời Hành, bình thường mặt hắn lạnh lùng. Sau khi làm Thiếu Khanh ở Đại Lý Tự, hơi thở trên người hắn càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, nàng có thể ít nói vài câu thì ít nói vài câu.
Đi vào trong viện, mấy cô nương Tô phủ ở trong viện đã quay quanh vị tẩu tử tương lai trò chuyện.
Tô Uẩn đi tới phía thê tử chưa qua cửa của Tô Trường Thanh, cũng chính là cô nương Thẩm gia hành lễ.
Cô nương Thẩm gia nhận ra Tô Uẩn liền cười nói: "Lục cô nương cũng đến, nhanh chọn một thứ muội thích đi."
Trên bàn đặt những chiếc hoa cài trông rất sống động, còn có khăn lụa được thêu một cách tinh xảo khó tìm.
Tô Uẩn nghe nói vị đích tẩu tương lai khéo tay, nghĩ rằng những thứ này đều do chính tay nàng ta tự làm.
Đích nữ Tứ cô nương của Tô gia, Tô Ngữ Yên nhìn thấy Tô Uẩn, vẻ mặt không vui lầm bầm nói: "Đưa những thứ tốt như hoa cài và khăn lụa cho nàng ta làm chi, thật là lãng phí."
Tô Ngữ Yên không thích Tô Uẩn, cái này Tô Uẩn biết rõ.
Kiếp trước nàng gả vào hầu phủ, Tô Ngữ Yên này chỉ kém chút không tìm đến cái chết. Lúc nàng đợi gả, Tô Ngữ Yên lúc nào cũng nhục mạ nàng, quá đáng hơn là đẩy nàng xuống ao khiến nàng nhiễm phong hàn.
Khi đó Tô Uẩn cảm giác được, Tô Ngữ Yên là muốn nàng chết.
Đích mẫu Tô gia có lòng muốn Tô Ngữ Yên gả vào hầu phủ nhưng bát tự của Tô Ngữ Yên và Cố Thời Hành chưa được đề ra, có thể Tô Ngữ Yên vẫn cảm thấy là Tô Uẩn đoạt lương duyên của nàng ta nên hận nàng thấu xương.
Giờ đây gặp lại Tô Ngữ Yên, Tô Uẩn lại cảm thấy dù chính giữa không có Cố Thời Hành, Tô Ngữ Yên cũng chưa chắc đối tốt với nàng.
Tô Uẩn rũ thấp mi mắt, bộ dáng nhu thuận vẫn không thể giấu đi dáng vẻ diễm lệ của mình.
Tô Ngữ Yên nhìn thấy chướng mắt, đang muốn châm chọc mấy câu, ánh mắt chạm đến thân ảnh xanh nhạt đang đi vào nguyệt môn, ánh mắt sáng lên cũng không làm nhục Tô Uẩn nữa mà vui sướиɠ đi về phía nguyệt môn.
"Thời Hành ca ca, sao huynh đến đây?" Giọng nói hào hứng.
Ngược lại, khi Tô Uẩn nghe thấy tiếng Thời Hành ca ca đó, sống lưng cứng đờ. Trong chớp mắt nàng cảm thấy tim mình đập dữ dội, như thể nó sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Lòng bàn tay đều là mồ hôi.
"Ta đến hình như không đúng lúc lắm."
Giọng nói trầm thấp ở sau lưng Tô Uẩn vang lên khiến Tô Uẩn giật mình. Không kiềm được mà nghĩ đến buổi tối mấy ngày trước, hắn khàn giọng ở bên tai nói --- Ráng nhịn thêm chút nữa, một lát sẽ ổn.
So với kiếp trước đối với nàng lạnh lùng hời hợt, Cố Thời Hành của buổi tối mấy ngày trước mới khiến nàng sợ nhất.
Cái gì mà một lát sẽ ổn, rõ ràng là dày vò nàng muốn chết.
Mới đầu đau đớn khó nhịn, khó chịu giống như đời trước, sau đó lại có chút không giống với kiếp trước.
Dường như sảng khoái hơn chút, nhưng dù sảng khoái đến đâu cũng không chịu nổi sự đòi hỏi vô độ về sau.
Nghĩ đến đây, trong lòng nghĩ lại mà sợ, trong bốn năm là con dâu nhà quyền quý bình tĩnh điềm đạm, giờ phút này lại xuất hiện một vết rách.