Ban đêm, trong viện của trưởng tử Tô phủ có kẻ gian, cho nên sau nửa đêm, hộ viện lục soát toàn bộ Tô phủ, trong đó cũng tìm kiếm tiểu viện nơi Tô Uẩn ở.
Nhưng lục soát trên dưới khắp Tô phủ đều không thể tìm được bóng dáng của kẻ gian.
Trong sương phòng, Mặc Đài đang dọn dẹp giường chiếu với vẻ mặt phức tạp.
Trong lúc dọn dẹp đệm giường, ánh mắt thường liếc nhìn chủ tử đang ở phía trước bàn.
Chủ tử ngồi ở trước bàn đã một khắc rồi. Tay đặt trên mặt bàn, ngón tay dài với khớp xương rõ ràng gõ từng nhịp xuống mặt bàn, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt trầm tư cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tầm mắt rơi xuống cổ của chủ tử, có vết cào của nữ tử, trong lòng càng phức tạp.
Lại nhìn đệm giường hỗn loạn, hắn vẫn chưa chạm qua bàn tay cô nương nào, đoán chừng cũng biết xảy ra chuyện gì rồi.
Có người thừa dịp chủ tử say rượu làm vấy bẩn trong sạch của chủ tử.
Mặc Đài lau chiếu trúc, lại cuốn chăn mỏng trên giường thành một cục, do dự một chút mới nhỏ giọng hỏi chủ tử: "Thế tử, có biết người đó là ai không. Nếu không...đưa người đến đây?"
Cố Thời Hành trầm tư thật lâu sau đó quay đầu liếc mắt nhìn chăn mỏng trên tay Mặc Đài, đôi mắt đen sâu thẳm khiến người khác không thể hình dung ra cảm xúc gì. Một hồi lâu sau giọng nói thanh lãnh vang lên: "Chuyện tối nay không được phép tiết lộ."
"Nhưng đây rõ ràng là có người muốn leo lên người thế tử, nếu như qua mấy tháng nữa có người vác cái bụng đến náo loạn hầu phủ thì phải làm thế nào đây?" Vẻ mặt Mặc Đài lo lắng.
Sắc mặt Cố Thời Hành trầm tĩnh, đôi mắt hơi khép lại: "Loại chuyện này sẽ không xảy ra, hơn nữa tự ta biết tính toán."
Quay đầu nhìn về phía lư hương trên bàn dài cạnh bệ cửa sổ, hắn suy tư chốc lát rồi phân phó: "Đem tro hương bên trong lư hương lấy ra mang đến Hương Vận Các, xem có thể tra ra hương gì không?"
Mặc Đài ngây người: "Thế tử là nghi ngờ hương này có vấn đề?"
Cố Thời Hành "Ừm" một tiếng.
Hắn say rượu cũng sẽ không hồ đồ đến nỗi ham muốn thân thể của người khác.
Sau khi đợi Mặc Đài lấy tro hương từ trong phòng đi ra, Cố Thời Hành bưng nước trà đã rót ở trên bàn uống một ngụm, tiếp đó đứng dậy đi đến trước bệ cửa sổ đứng chắp tay.
Ngắm vầng trăng sáng, chân mày căng chặt, đầu óc không ngừng nghĩ tới quyển sách đã từng đọc .
là viết về những câu chuyện lạ được viết bởi một nhà văn kỳ lạ có trí thức. Một trong số đó viết về nữ nhân tên là Khanh Khanh ở đất Thục, mười sáu tuổi lấy một tú tài, nhưng lấy phải người không tốt, bị phu quân và thϊếp thất hạ độc mà chết. Sau khi chết thì tỉnh lại trước khi xuất giá năm mười sáu tuổi, người xưa gọi là trọng sinh.
Nhưng ban đêm hắn cùng Tô thị đã nghỉ ngơi thật sớm, chuyện ngoài ý muốn gì đều chưa từng xảy ra, sao hắn lại đột nhiên trọng sinh vào ngày này?
Nhìn phản ứng của Tô thị giống như cũng giống hắn, cũng quay trở về.
Chẳng qua là Tô thị không tiếc tự huỷ hoại mình mà gả cho hắn, bây giờ sao lại phải chạy?
Suy nghĩ hồi lâu, Cố Thời Hành có lẽ cũng đoán ra đáp án.
Tuy có thể gả vào hầu phủ nhưng lại không ai thật lòng tôn trọng nàng, có lẽ nàng cảm thấy hối hận.
Còn hắn, từ năm hai mươi bảy tuổi trở về hai mươi ba tuổi, ngược lại cũng không có gì khó chấp nhận.
Dù cho Tô thị hối hận thì Cố Thời Hành cũng không có ý định đổi một thê tử khác.
Tô thị đã làm chuyện phóng đãng tính kế hắn nhưng thân thể của nàng quả thực là trao cho hắn. Huống chi bốn năm nàng làm vợ thế tử, nàng đã làm rất tốt, trên có thể phụng dưỡng trưởng bối, dưới có thể quản lý hầu phủ, chưa từng phạm sai lầm nào.
Vợ thế tử, tiếp tục để nàng làm là vô cùng tốt.
Chẳng qua là lúc đầu Tô thị không tiếc tự mình huỷ hoại trong sạch cũng phải gả cho hắn?
Nhưng mà một thứ nữ hậu trạch không quyền không thế thì làm sao có thể có sự giúp đỡ của kẻ gian, người mà toàn bộ Tô phủ đều không bắt được?
Vào đêm bốn năm trước, sau sự hỗn loạn hắn nói với Tô thượng thư sẽ cưới Tô thị làm vợ. Mà đây cũng là sự lựa chọn tốt nhất, nếu như không làm vậy thì thanh danh của hầu phủ chắc chắn sẽ bị tổn hại, mà Tô thị kia cũng không sống được.
Sau đó hắn cẩn thận trở về sương phòng kiểm tra lần nữa, nhưng trong phòng đã được dọn dẹp qua.
Lúc đó ánh mắt hắn nhìn về phía lư hương trên bàn nhỏ, con ngươi hẹp dài hơi khép lại, có thêm phần nghi ngờ.
Trong lòng Cố Thời Hành thận trọng, quan sát tỉ mỉ, trí nhớ cũng cực kỳ tốt. Lúc đó hắn trở về phòng lần nữa, tỉ mỉ kiểm tra cũng để ý đến lư hương, đương nhiên nhớ lư hương như thế nào.
Nhưng lư hương lúc đó cùng với lư hương được đặt trên bàn lúc này không phải là một.
Lư hương chỉ cần dọn dẹp tàn tro là được, cần gì phải đổi cái khác?
Huống chi chuyện của Tô thị và hắn đã thành, Tô thị tại sao lại tốn công đi đổi một cái lư hương khác?
Phụ thân của Tô Uẩn là Hộ bộ thượng thư, là trọng thần triều đình. Trong phủ có một thê ba thϊếp, hai con trai, bảy con gái, Tô Uẩn đứng thứ sáu.
Theo quy củ của Tô gia, trong phủ đích nữ đích tử, mẹ con thứ tử, thứ nữ cứ hai ngày đều phải đi thỉnh an chủ mẫu Tô phủ.
Đêm hôm qua trong phủ có kẻ gian náo loạn hết nửa đêm, buổi sáng hôm nay tất cả mọi người đi thỉnh an đều có chút mệt mỏi.
Mà Tô Uẩn lại cực kỳ mệt mỏi.
Không chỉ sắc mặt mệt mỏi mà thân thể cũng cực kỳ đau xót.
Thần sắc của nàng hốt hoảng, có người ở bên cạnh nhỏ tiếng nói: "Tối hôm qua kẻ gian là người khác, sao bộ dáng của ngươi cũng hốc hác như làm chuyện xấu vậy?"
Tô Uẩn nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lại.
Người nói chuyện là ngũ cô nương Tô phủ lớn hơn nàng hơn hai tháng, tên là Tô Cầm.
Tính tình Tô Cầm so với Tô Uẩn thì hoạt bát hơn một chút.
Nhìn thấy Tô Cầm, Tô Uẩn nghĩ đến chuyện cũ, nàng gả vào hầu phủ không bao lâu, Tô Cầm cũng gả đi.
Người mà nàng ta gả đi là tiến sĩ, dáng vẻ vị tiến sĩ kia đoan chính, nhìn cũng lịch sự lễ độ, sau đó còn tiến vào Hàn lâm viện làm tu soạn, tiền đồ sáng lạng mà phu thê hai người cũng rất ân ái.
Tô Uẩn nhẹ giọng đáp: "Sau khi nghe trong phủ có trộm, nửa đêm muội không ngủ được."
Tối qua sau khi tắm rửa, Tô Uẩn đi gặp tiểu nương, nhào vào trong ngực tiểu nương khóc rất lâu, tuy rằng tiểu nương không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng an ủi nàng hồi lâu.
Sau khi nàng về phòng, nằm trên giường hồi lâu chưa ngủ.
Nàng dần dần ý thức được, nàng có lẽ không phải nằm mơ mà là quay trở về năm mười lăm tuổi.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng mơ hồ kích động.
Dù cho lúc trờ lại, nàng đã thất thân với Cố Thời Hành nhưng có thể trở về trước khi bị mọi người phát hiện gian tình cũng có thể khiến cho nàng cảm thấy may mắn.
Ít nhất chuyện này vẫn còn kịp ngăn lại.
Dù là lần này không có sự việc bắt gian, nàng cũng không muốn gả vào hầu phủ lần nữa.
Thứ nhất quy củ cao môn khiến nàng như cái xác không hồn, thứ hai nếu như nàng gả đi, tiểu nương sẽ như thế nào?
Chủ mẫu muốn nữ nhi ruột của mình gả vào hầu phủ, nếu như bị một thứ nữ nho nhỏ đoạt lấy hôn sự thì dù không đối phó được thứ nữ đã gả vào hầu phủ thì cũng có thể trút giận lên người của thϊếp thất.
Ngay cả khi không có gian tình thì có một số việc vẫn sẽ xảy ra.
Vẫn sẽ có người cho rằng nàng dùng thủ đoạn đê tiện, từ đó có những lời đồn đại, cũng vẫn sẽ bị ghẻ lạnh. Vậy tiểu nương sẽ bị chủ mẫu nhắm vào và hành hạ.
Gả vào hầu phủ, với nàng mà nói trăm hại không một lợi.
Tối qua trong phủ tối tăm, Cố Thời Hành không phát hiện ra người đó là nàng chứ?
Không phát hiện ra nàng là tốt nhất, như vậy hắn cũng sẽ không phải phụ trách vì đã đoạt đi thân thể của nàng, nàng cũng không cần gả vào hầu phủ. Còn chuyện nàng không còn tấm thân xử nữ, chỉ sợ tái giá cũng sẽ bị nhà chồng chê cười, vậy không bằng không gả, đợi thêm chút thời gian, lại cẩn thận tìm cách nói với chủ mẫu đi đến miếu ni cô tu hành.
Ở trong Tô phủ nàng vốn không có cảm giác tồn tại, nếu như nàng đi tu mấy năm, Tô phủ không chừng cũng không nhớ nổi nàng.
Nói chung kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu, cũng có thể có nhiều thời gian xem tình hình thế nào.
Nghĩ đến đây, áp lực tảng đá trong lòng tựa hồ giãn ra một chút.
Chẳng qua là vừa nghĩ đến áσ ɭóŧ còn ở trong sương phòng, trong lòng lại căng thẳng.
Khoảng cách bốn năm, nàng cũng không nhớ bản thân rốt cuộc mặc áσ ɭóŧ kiểu dáng như thế nào rồi.
"Lục muội muội, lục muội muội?"
Tô Cầm bên cạnh đột nhiên đẩy nàng, nàng mới hoàn hồn lại, hạ thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Tô Cầm nghi hoặc hỏi: "Muội đang nghĩ gì vậy, nghĩ đến nhập thần?"
Tô Uẩn lắc lắc đầu: "Không nghĩ gì hết, chỉ là ngủ không ngon, có hơi hoảng hốt."
Tô Cầm cũng không có đa nghi, không vui nói: "Kẻ gian kia gây náo loạn khiến mọi người đều không ngủ ngon, ta còn nghe người ngoài nói kẻ gian đó xông vào phòng của Cố thế tử, quấy nhiễu đến Cố thế tử."
Nghe đến danh hiệu của Cố Thời Hành, Tô Uẩn hô hấp cứng lại, trong lòng cũng căng thẳng, rất sợ người ngoài nhìn ra manh mối gì.
Trong lòng thấp thỏm hồi lâu, nàng hỏi: "Trừ chuyện của kẻ gian kia, tỷ còn nghe thấy chuyện gì khác không?"
Tô Cầm nghi hoặc không hiểu hỏi: "Trừ kẻ gian kia còn có thể xảy ra chuyện gì?"
"Cố thế tử kia đâu, đi rồi?" Tô Uẩn hỏi.
Đêm qua Cố Thời Hành bị người tính kế, sao một chút tin đồn đều không truyền ra?"
Tô Cầm nói: "Nghe tỳ nữ của ta nói ngay cả đồ ăn sáng cũng không ăn, vừa sáng đã đi rồi."
Người đi rồi...
Giường đệm hỗn loạn kia, còn có áσ ɭóŧ của nàng thì sao?
Nếu như những thứ đó bị người khác phát hiện ra, tất nhiên sẽ truyền ra tin đồn. Nhưng suy cho cùng sẽ không cầm áσ ɭóŧ của nữ tử đi tra soát chứ?
Dù có tra soát cũng chỉ có Sơ Ý biết đó là áσ ɭóŧ của nàng. Sơ Ý lanh lợi, dù cho có nhận ra cũng sẽ không khai ra là của nàng.
Giờ đây biết nàng và Cố Thời Hành xảy ra chuyện gì, đoán chừng chỉ có lúc nàng ý thức không rõ ràng, nghe được hai người kia nói chuyện.
Rốt cuộc là ai đem nàng đưa tới chiếc giường kia, mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì. Tuy nàng không biết mục đích của bọn họ nhưng có thể thấy rằng bọn họ là hướng đến Cố Thời Hành, mà nàng rất có khả năng chỉ là con tốt thí để những người đó hãm hại Cố Thời Hành mà thôi.
Cuối cùng nàng sẽ có kết quả như thế nào, là sống hay chết, những người đó căn bản sẽ không để ý đến.
Trong triều các hoàng tử tranh đấu, các loại âm mưu nhiều vô số kể. Người tính kế Cố Thời Hành có lẽ có thân phận cao quý, một thứ nữ không quyền không thế như nàng không trêu chọc nổi.
Thậm chí sự thua thiệt này nàng chỉ có thể chịu đựng.
Cũng may nàng cùng Cố Thời Hành cũng đã thành thân qua, cho nên đối với lần cá nước thân mật cùng hắn lại cảm thấy hững hờ, không có gì phải để ý.
Nàng không có bản lĩnh điều tra chân tướng đó, cho nên chỉ muốn cùng nương sống những ngày tháng bình yên an ổn.
Tô Cầm không muốn nói về Cố thế tử nữa liền chuyển chủ đề: "Hôm sau sẽ đến ngày phát bạc hàng tháng rồi, lục muội muội, muội đã đồng ý với ta, cùng ta đi đến cửa hàng son phấn chọn đồ, muội đừng quên đó."
Cách nhiều năm, Tô Uẩn đâu còn nhớ cuộc hẹn gì. Lúc này rối tung rối bời, tốt nhất nàng ít giao du với bên ngoài, đang muốn tìm một cái cớ từ chối, nàng đột nhiên nghĩ đến Tô phủ có quy củ, đích nữ thứ nữ mỗi tháng chỉ có thể có hai lần ra phố.
Bởi vì bạc hàng tháng và chi tiêu ăn mặc trong viện bọn nàng cực kỳ ít, mà thân thể nương lại ốm yếu cho nên lúc trước nàng sẽ cùng với Sơ Ý làm chút đồ thêu và hương cao, mỗi tháng nàng đến cửa tiệm đã thoả thuận, lấy cái này bù vào chi phí.
Tháng này cũng chỉ còn lại một lần đi ra ngoài phủ, những thứ hương cao đã làm xong nên sớm đưa đi, tránh mùi thơm phai nhạt.
Nếu cơ hội đến lần nữa, vậy thì tiết kiệm chút bạc để dự tính cho sau này.
Suy nghĩ một chút, Tô Uẩn lại gật đầu, nhẹ giọng nói: "Muội không quên, hôm sau muội cùng tỷ đi ra ngoài".