Đêm dần khuya, Tô Uẩn khép lại sổ sách rồi cầm sổ sách đứng dậy đi tới trước tủ của nàng, đặt vào bên trong tủ.
Hai cái tủ trong phòng, một cái là của Cố Thời Hành, một cái là của nàng. Bọn họ tuy là phu thê nhưng ở trong phòng, cái gì cũng phân ra hết sức rõ ràng, của hắn là của hắn, của nàng là của nàng, tách biệt rõ ràng.
Vào buổi tối lúc đi ngủ, mỗi người đắp một cái chăn, hơn nữa chiếc giường Babu rộng hơn nửa thước là mỗi người một nửa, không vượt qua nhau.
Chuyện chăn gối giữa phu thê hai người họ cũng ít lại càng ít. Chỉ có lúc chủ mẫu bọn họ hối thúc con nối dõi thì họ mới thỉnh thoảng một lần.
Nàng cũng không thích làm loại chuyện này, mỗi lần đều cắn môi mới có thể tránh bản thân phát ra tiếng kêu.
Nàng cảm thấy Cố Thời Hành nhìn ra được nàng không thích loại chuyện này, mà hắn cũng không mặn mà, mỗi lần đều vội vội vàng vàng kết thúc, nhưng cũng không thể nói là kết thúc, vì Cố Thời Hành cũng chưa ra.
Thật ra nàng không hiểu loại chuyện này.
Bởi vì lúc trước nàng gả vào hầu phủ khiến cho chủ mẫu chán ghét, đưa tiểu nương đi cho nên không có ai nói cho nàng nghe chuyện vợ chồng.
Dù cho trước lúc nàng cùng Cố Thời Hanh thành thân đã biết chuyện vợ chồng, nhưng lúc đó nàng mờ mờ tịt tịt, chỉ nhớ là đau, nhớ đến hơi thở nóng rực của hắn, nhớ đến sự cầu xin của nàng.
Những chuyện nhiều hơn nữa thì nàng không nhớ nổi.
Sau này lúc nhị muội của Cố Thời Hành xuất giá, mẹ chồng kêu nàng qua. Mẹ chồng âm thầm đưa hai cuốn sách, sau đó khẽ nói với nàng, nhi tử lạnh nhạt nên những chuyện này kêu con dâu là nàng chủ động.
Hai cuốn sách, một cuốn tranh vẽ, một cuốn tiểu thuyết ướŧ áŧ.
Tô Uẩn không hiểu mẹ chồng đoan trang như vậy tại sao lại có những cuốn ướŧ áŧ này nên không hiểu nội dung trên tập sách.
Chuyện này có gì mà sung sướиɠ chứ?
Rõ ràng là giày vò muốn chết.
Sau khi đọc xong một nửa cuốn tiểu thuyết, Tô Uẩn thấy trong lòng vẫn bình lặng như cũ, không có hứng thú nên đem hai cuốn sách cất vào trong tủ, cũng chưa từng lấy ra đọc thêm lần nào nữa.
Tô Uẩn đặt sổ sách vào trong tủ sách, xoay người nhìn Cố Thời Hành vẫn đang đọc sách như cũ. Muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, sau khi đóng tủ lại xoay người đi vào phòng trong.
Vòng qua bình phong, Tô Uẩn đem áo bên ngoài cởi ra, treo ở trên giá. Nàng lên giường, nằm xuống sâu bên trong, dựa thật chặt vào thanh chắn chạm trổ hoa văn ở bên giường Babu, kéo chăn mềm đắp kín bản thân.
Làm như vậy tựa như có thể đem bản thân ngăn cách với toàn bộ sự lạnh lùng.
Tô Uẩn nhắm hai mắt lại nhưng cũng chưa ngủ.
Phu thê hai người họ tuy rằng thành thân ba năm, cũng lạnh nhạt ba năm, nhưng lại không có chia phòng ngủ.
Thứ nhất là do quy củ của hầu phủ, thứ hai Cố Thời Hành cũng chú trọng đến quy củ của bản thân hắn.
Đã là phu thê, đương nhiên không có đạo lý chia phòng ngủ, dù cho hai người họ không ân ái, trong một tháng chỉ nói chuyện vài câu.
Hai khắc trôi qua, Tô Uẩn nghe thấy tiếng sách đóng lại, một lát sau là tiếng vang rất nhỏ của chiếc tủ bị mở ra.
Mà tiếng bước chân của Cố Thời Hành nàng hoàn toàn không nghe thấy, bước đi của hắn lặng lẽ, cho đến khi tiếng cởϊ qυầи áo nho nhỏ vang lên, nàng mới biết hắn đã đứng bên ngoài giường rồi.
Không bao lâu sau, ván giường khẽ động, bên người có hơi thở trầm hương thoang thoảng trong trẻo lạnh lùng phả tới vương vấn giữa hai bên mũi nàng.
Giữa cổ tay của Cố Thời Hành vẫn luôn đeo một chuỗi phật châu, bình thường nếu như không lên triều thì sẽ đeo trên cổ tay.
Tô Uẩn tình cờ nghe mẹ chồng nhắc đến, lúc Cố Thời Hành còn nhỏ thân thể yếu đuối, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng. Hầu phủ phu nhân liền mang hắn đến chùa tĩnh dưỡng, dưỡng vài năm thân thể mới chuyển biến tốt hơn, lúc rời khỏi chủa, phương trượng tặng cho hắn chuỗi phật châu, cũng chính là chuỗi hạt hắn thường xuyên đeo trên tay này.
Mỗi tối Tô Uẩn đều ở trong hơi thở trong trẻo thơm mát này mà ngủ thϊếp đi.
Không thể phủ nhận, mùi thơm của chuỗi phật châu này quả thật có chút hiệu quả an thần.
Cơn buồn ngủ tấn công, nàng từ từ thả lỏng cơ thể, chìm vào trong giấc mộng.
Không biết qua bao lâu, Tô Uẩn nửa tỉnh nửa mê, giống như là ngủ say nhưng lại giống như là có phần thanh tỉnh.
Giữa lúc mơ mơ hồ hồ tựa như nghe thấy bên cạnh có tiếng nói chuyện của một nam tử xa lạ cùng một nữ tử.
"Lục cô nương này không phải sẽ ngủ cả đêm mê man như chết sao?" Giọng nam xa lạ buồn bực nói.
Nữ tử nói: "Cứ yên tâm, ta đã bỏ bột phấn mạn đà la vào trong nước canh của Lục cô nương, nhưng không nhiều, đoán chừng sẽ ngủ mê man nửa canh giờ."
Nam tử suy tư một lúc nói: "Nửa canh giờ cũng ổn, tóm lại sương phòng cũng có hương mê tình, nửa canh giờ sau tỉnh lại thì chuyện cũng có thể thành."
Nữ tử nói: "Bây giờ đêm khuya, thừa dịp không có người, nhanh chóng mang Lục cô nương đến sương phòng."
Nam tử nghe vậy tiến lên vác Tô Uẩn đang ngủ mê man trên vai.
Lúc nam tử chuẩn bị vác người rời khỏi, nữ tử dặn dò: "Lúc rời đi nhớ là để cửa sổ hé mở, tránh cho người khác phát hiện ra là dùng hương mê tình, đợi người đi rồi ta sẽ dọn dẹp lư hương."
Nam tử đáp một tiếng, theo đó mà khiêng người đi.
Đầu óc Tô Uẩn hỗn độn giống như là ở trong sương mù, muốn chạy ra khỏi sương mù dày đặc này nhưng bất luận chạy thế nào cũng đều chạy không thoát.
Nàng cảm thấy bị người khiêng đi nhưng lại không có năng lực phản kháng, hé mở đôi mắt, nhìn thấy chỗ ở mờ tối, thấp thoáng phát hiện ra bố trí này giống như là ở Tô phủ.
Đây là mơ sao?
Nhưng tại sao lại mơ thấy Tô phủ, mơ thấy cuộc nói chuyện của hai người, mơ thấy nam tử xa lạ khiêng nàng đi?
Tô Uẩn dùng hết sức lực cuối cùng, muốn thoát khỏi vai của nam tử, bàn tay khó khăn giơ lên, bắt lấy cổ áo của nam tử.
Nhưng sức lực chỉ kéo nhẹ cổ áo của nam tử, cơn chóng mặt mãnh liệt ập tới, dường như khiến nàng lại rơi vào hôn mê.
Trước khi nàng hôn mê, trong mơ mơ hồ hồ nàng tựa như nhìn thấy trên gáy của nam tử có một vết sẹo dữ tợn như con rết.
Tay không sức lực rũ xuống, người cũng chìm vào trong cơn mê.
Cổ áo đột nhiên bị lôi kéo nhẹ, nam tử cho rằng người trên vai tỉnh lại, trong lòng kinh hoảng. Thừa dịp không có người, khiêng đến nơi che khuất, đem người trên vai đặt xuống kiểm tra.
Xác nhận người chưa tính, lại tiếp tục khiêng người lên vai, tránh hộ viện tuần tra, đi về phía sương phòng.
Hương mê tình kết hợp với rượu, mới đầu khiến cho người ta thần chí không thanh tỉnh, sau đó có thể khiến cho người đó chìm vào trong cơn mê loạn, phân không rõ tối nay như thế nào, chỉ có thể nghĩ đến một việc, đó chính là chuyện sung sướиɠ nhất.
Cố Thời Hành phóng túng một lần là bốn năm trước.
Trước mắt tựa như trùng khớp với bốn năm trước.
Cố Thời Hành tuy là văn thần nhưng tổ tiên hắn lại xuất thân từ võ tướng, mà con cháu đều tập võ. Ngày thường, hắn mặc một bộ áo dài thanh lãnh, người ngoài chỉ nhìn thấy thân hình cao ngất của hắn, nhưng lại không biết dưới bộ áo dài kia là một vóc dáng cường tráng như thế nào.
Người ngoài không biết nhưng là thê tử nên Tô Uẩn đương nhiên biết. Quan hệ giữa họ lạnh nhạt nhưng lại không phải là phu thê giả, làm sao không hiểu rõ chứ.
Tô Uẩn trong cơn mê loạn, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của hắn, cất tiếng cầu xin, nhưng âm thanh quả thực là mềm mại vô lực.
Có chút ngọt ngào lại êm tai.
Không biết qua bao lâu, trong phòng oi bức, hai người nóng rực toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mồ hôi ở cằm của nam nhân nhỏ xuống, rơi xuống xương quai xanh xinh đẹp của nữ tử, mồ hôi như khiến người ta bỏng rát, nóng đến nỗi cơ thể nữ tử co rút lại.
Theo đó nam tử trầm thấp khẽ kêu rên.
Lúc này hơn nửa canh giờ, cửa sổ hé mở dần dần tản đi mùi hương ấm áp trong phòng, chỉ còn lại mùi hương khó có thể diễn tả được.
Ý thức mơ mơ hồ hồ của Tô Uẩn thanh tỉnh được mấy phần, nàng giống như đang nằm mộng, mơ thấy đêm bốn năm trước đó.
Nhưng cảm nhận trước mắt lại rõ ràng hơn bốn năm trước.
Đêm mất đi trong sạch vào bốn năm trước, cảm giác của nàng mờ mịt hư vô, nhưng hiện tại lại cảm thấy rõ mồn một, mỗi một tình tiết đều giống như in trên người vậy.
Dù sung sướиɠ cách mấy nàng cũng nhớ rõ ràng, nghĩ đến đây, khuôn mặt nhất thời đỏ rồi lại trắng.
Trong phòng mờ tối, nàng lén liếc nhìn người bên cạnh.
Không thấy rõ ngũ quan của người đó nhưng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của phật châu, nàng liền biết là Cố Thời Hành.
Đầu óc mơ mơ màng màng nhưng cũng lờ mờ biết nơi này không phải là phòng chính.
"Phu quân? Phu quân?" Tô Uẩn gọi mấy tiếng, không có nghe thấy tiếng hắn đáp lại, tựa như đang ngủ say.
Trừ bỏ mùi hương nhàn nhạt của phật châu, nàng còn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Tại sao lại có mùi rượu?
Cố Thời Hành đã nhiều năm không có uống rượu, tại sao bỗng nhiên bắt đầu uống lại rồi?
Tô Uẩn xoa xoa cái trán có hơi đau, rất mù mờ. Chuyện phát sinh tối nay giống như là mơ nhưng lại giống như thực sự phát sinh.
Nhưng nếu như không phải nằm mộng, nàng làm sao cảm thấy tối nay có hơi giống như trở về đêm bốn năm trước đó?
Cũng chỉ có tối hôm đó, Cố Thời Hành thanh tâm quả dục, thanh lãnh tự kiềm chế mới có thể như ngọn lửa hừng hực như vậy, chỉ kém chút là không có đem cô cắn nuốt đến nỗi ngay cả xương cốt cũng không còn.
Nàng biết, lúc đó Cố Thời Hành mất ý thức, nàng cũng vậy. Cố Thời Hành vẫn luôn cho rằng đây là âm mưu do nàng dựng nên, chuyện này nàng cũng biết.
Dù xấu xa thế nào nàng cũng không làm nhưng cái gì cũng không giải thích rõ ràng được.
Chuyện này vẫn luôn là dính mắc mà bốn năm nay nàng luôn che giấu, một cái dính mắc mà chỉ sợ kiếp này cũng không rửa được.
Thỉnh thoảng, nàng cũng sẽ mơ thấy chuyện của năm đó. Nàng luôn mơ thấy cái gì cũng không xảy ra, mơ thấy nàng tránh được tất cả. Không có xảy ra chuyện đêm đó, tiểu nương vẫn khỏe mạnh, không có vì chuyện của nàng mà trở nên thần chí không rõ, cũng không bị giam cầm, thậm chí nằm mơ thấy bản thân gả đến một gia đình bình thường, sống cuộc sống bình yên nhưng lại hạnh phúc mỹ mãn.
Mấy năm nay mọi người khinh thường, ngấm ngầm sau lưng chửi bới. Trong hầu phủ có nhiều quy củ, thức khuya dậy sớm không dám phạm sai lầm dù chỉ một chút. Vả lại tiểu nương vì chuyện này mà tinh thần thất thường, bị chủ mẫu Tô phủ giam cầm, nàng là nương tử của thế tử hầu phủ nhưng cái gì cũng không làm được.
Tất cả những việc này đè nặng lên khiến nàng không thể thở nổi.
Cho dù là mơ, nàng cũng không muốn trong giấc mơ lại dẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Chẳng qua là giấc mơ lần này quả thật rất kỳ lạ, nàng hoàn toàn không tránh được sự tiếp xúc của Cố Thời Hành, sự tiếp xúc này càng chân thật đến đáng sợ.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, không lâu sau sẽ có kẻ gian đột nhập, sau đó là hạ nhân hầu phủ xông vào bắt gian. Kẻ gian không bắt được, ngược lại là bắt được nàng và Cố Thời Hành cô nam quả nữ, quần áo xốc xếch nằm trên giường.
Chính là nằm mơ, nàng cũng không muốn trong giấc mơ thanh danh bị huỷ hoại.
Tô Uẩn đỡ lấy giường, cẩn thận xuống giường, dựa vào ánh trăng nhặt quần áo ở dưới đất của nàng lên, đầu ngón tay run rẩy, nhanh chóng mặc vào.
Liếc nhìn cửa lớn, theo đó nhìn thấy cửa sổ hơi hé mở. GIữa hai cái, nàng dứt khoát chọn cái sau.
Nếu như thực sự có người hãm hại Cố Thời Hành và nàng, vậy bên ngoài cửa nhất định là có người trông chừng.
Đôi chân run rẩy đi đến trước bàn, di chuyển cái ghế nhỏ hình tròn đến phía dưới bệ cửa sổ.
Lúc nhấc chân đạp lên cái ghế, sự đau đớn tê dại khiến nàng hít một hơi, nhưng nghĩ đến chuyện tiếp theo nên kiên quyết chịu đựng đau đớn trèo ra ngoài cửa sổ.
Ước chừng đầu óc không tỉnh táo, còn khẩn trương cho nên cho dù vô cùng ngạc nhiên trong giấc mơ cảm thấy đau đớn, nhưng cũng không có đi suy nghĩ cẩn thận.
Cố Thời Hành đang trên giường, Tô Uẩn không có nhìn lấy một cái.
Đã là mơ thì nàng cần gì phải để ý đến hắn?
Bởi vì cửa sổ mở lớn, có gió lạnh thổi vào, lướt qua cái giường nhỏ, cái màn giường nhẹ nhàng bị gió thổi lung lay, màn giường ở trên mặt của Cố Thời Hành tựa như lông vũ quét tới quét lun vậy.
Cố Thời Hành không chịu nổi sự quấy nhiễu, đôi mắt khẽ mở, lúc giơ tay vén màn giường lên bị bóng dáng trèo ra cửa sổ hấp dẫn sự chú ý.
Nhưng đầu óc hỗn loạn, không tỉnh táo, lắc lắc đầu, lúc định làm cho bản thân tỉnh táo một chút thì người đã mất dạng rồi.
Sắc trời bên ngoài phòng u ám lại tối khuya, trong Tô phủ không có gì ngoài hai đội hộ viện tuần tra bên ngoài, người hầu đều đã nghỉ ngơi rồi, do vậy trong viện rất là tĩnh mịch.
Trong viện tĩnh mịch, tuy là có người hầu gác đêm nhưng đúng lúc có người lười biếng ngủ gật.
Lúc mở cửa số Tô Uẩn không cẩn thận trượt chân nhưng cắn chặt cánh môi, không để bản thân phát ra một tiếng động.
Trong viện chỉ có hành lang gấp khúc và dưới mái hiên có đèn l*иg, còn những nơi khác không chiếu tới đều mờ mịt. Tô Uẩn làm gì dám đi đường hành lang, chỉ dám tìm kiếm đường đi đến cửa viện.
Nàng đã mấy lần đi đến viện của huynh trưởng, cho nên biết rõ cửa viện ở chỗ nào.
Vừa lẻn ra khỏi viện đột nhiên một tiếng hét "có kẻ gian" khiến nàng suýt chút nữa hoảng sợ chết khϊếp.
Tô Uẩn không dám ở lại lâu, từ tiểu viện lén trở về viện của mình, nàng không hề biết tiểu viện mà nàng vừa mới rời khỏi, lúc này náo nhiệt cỡ nào.