"Thế tử, tiểu nhân ở, ở trên phố gặp Lục cô nương Tô gia!"
Nghe thấy lời của Mặc Đài, Cố Thời Hành hơi ngẩn người, sau đó nhớ lại kết quả mà hắn nghe được lúc nãy từ miệng của chưởng quỹ Hương Vận Các.
Tro hương còn sót lại sau khi đốt từ hương mê tình điều chế theo phương thuốc trong cung cùng với tro hương còn sót lại trong sương phòng Tô phủ tựa hồ là giống nhau, vậy còn có cái gì không hiểu?
Tô thị chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi, làm sao có thể thần thông quảng đại mà lấy được hương mê tình này?
Kiếp trước quá hỗn loạn, hơn nữa sau này cũng không kịp suy xét, từ đó bỏ lỡ điểm mấu chốt nhất là hương mê tình này.
Năm đầu tiên sau khi thành hôn, phu thê bọn họ tuy ngủ chung một giường nhưng là đồng sàng dị mộng, không có chung chăn gối. Một là ở trên giường cũng phân định rõ ràng, mỗi người nửa cái giường, nước sông không phạm nước giếng, hai là trong lòng hắn có khúc mắc.
Chung chăn gối sau khi thành hôn có lẽ là do tính cách Tô thị lãnh đạm nhưng quản lý hầu phủ rất chỉnh chu, khúc mắc sau đó mới tiêu tan.
Bây giờ cái mà hắn gọi là khúc mắc lại chính là do hắn tự mình suy diễn.
"Thế từ, có muốn..." Bộ dáng Mặc Đài chuẩn bị được sai khiến, lời còn lại không có nói, nhưng hắn biết chủ tử nhà mình hiểu.
Hầu phủ và Tô phủ qua lại thân thiết, dĩ nhiên là biết Tô phủ có một quy củ, cô nương chưa xuất giá mỗi tháng chỉ có thể ra phố hai lần. Mà cái lần lúc trước mà hắn ở cửa hàng son phấn đợi nàng, chính là lần thứ hai của tháng này.
Mà chủ mẫu Tô phủ chướng mắt hành vi đê tiện của tiểu Lưu thị khi mượn tỷ tỷ ruột mình trèo lên, hơn nữa dung mạo của Tô Uẩn lấn át hai nữ nhi kia của chủ mẫu Tô phủ, dĩ nhiên là không thích Tô Uẩn nhất.
Cố Thời Hành nghe qua nguyên nhân này từ Tô Trường Thanh, lúc này thì hiểu rõ chủ mẫu Tô phủ sẽ không thể đồng ý để nàng ra ngoài, có lẽ nàng lén lút ra khỏi phủ.
Hắn nhìn về phía bên ngoài Hương Vận Các hỏi: "Lục cô nương Tô gia ở bên ngoài làm gì?"
Mặc Đài suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Tiểu nhân hình như nhìn thấy Lục cô nương cùng tỳ nữ của nàng đang mua hoa."
Cố Thời Hành trầm ngâm một lát, sau đó xoay người dặn dò tiểu nhị đi lấy hương. Ước chừng nửa khắc sau tiểu nhị lấy một hộp hương đến.
Cố Thời Hành có được hương xong liền kêu Mặc Đài thanh toán bạc, sau đó đi ra khỏi Hương Vận Các.
Sau lưng Mặc Đài nghĩ người khác muốn cô nương vui vẻ đều tặng đồ trang sức tặng vải tơ lụa, sao mà đến chủ tử nhà mình thì lại tặng hương định thần?
"Thế tử, hương định thần này không phải là đem tặng Lục cô nương chứ?" Mặc Đài cảm thấy phải nhắc nhở một phen.
Cố Thời Hành dường như hiểu hắn muốn nói cái gì, nhàn nhạt nói: "Chớ có nhiều chuyện."
Mặc Đài ngậm miệng không nói nữa.
Cố Thời Hành cúi đầu liếc nhìn hương trong tay, mạch suy nghĩ trở về kiếp trước. Lần đầu tiên nàng cầu mình là vì chuyện của tiểu nương nàng, lúc đó tiểu nương nàng thần chí không rõ, thân thể yếu đuối, cho nên nhờ hắn tìm thái y xem bệnh cho tiểu nương nàng.
Sau khi thái y xem thì nói với hắn chứng bệnh khí hư của tiểu Lưu thị đó kéo dài nhiều năm, hai năm này lại suy nghĩ quá độ nên tự nhiên thành bệnh.
Ngày đó sau khi cùng Tô Uẩn gặp gỡ lúc nửa đêm, lúc từ bên ngoài cửa tiểu viện đi qua liền nghe thấy âm thanh yếu ớt kìm nén vang lên từ trong viện.
Khí hư dĩ nhiên khó ngủ.
Hơn nữa Tô Uẩn mua nguyên liệu điều chế hương cao, lúc này lại mua một giỏ hoa.
Sau khi kêu Sơ Ý trả bạc, nàng nhấc giỏ hoa lên đến gần ngửi hương hoa, không tự giác mỉm cười.
Người so với hoa, ngay cả cách ăn mặc đơn giản nhất lại không giấu được vẻ tươi sáng. Khoé miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt, thậm chỉ trong mắt cũng tràn ngập ánh sáng.
Người đi đường đều không khỏi liếc nhìn.
Đây là Tô Uẩn mà Cố Thời Hành trước giờ chưa từng nhìn thấy, không phải là nụ cười hợp với vẻ ngoài lúc làm dâu hầu phủ, mà là nụ cười chân thành.
Nhưng nụ cười này lúc ngước mắt lên nhìn thấy hắn thì nhất thời biến mất không thấy bóng dáng, thay vào đó là sự kinh ngạc.
Vẻ mặt Cố Thời Hành trước sau như một lạnh lùng lãnh đạm, bước chân từ từ đi về hướng nàng.
Tô Uẩn sợ bên ngoài bị người khác chú ý đến nàng và hắn ở chung chỗ nên mau chóng xoay người, kéo Sơ Ý đang cất túi tiền rời đi.
Sơ Ý không kịp phản ứng liền bị chủ tử nhà mình kéo đi.
Cố Thời Hành nhìn thấy bóng lưng vội vàng chạy đi, chân mày khẽ cau lại.
Nàng tựa hồ tránh hắn như tránh tà.
"Người đi rồi..." Mặc Đài sững sờ nhìn người đi càng xa, ngu luôn.
Hắn gặm bánh bao chạy về báo chủ tử Lục cô nương Tô gia đang ở bên ngoài, kết quả một câu cũng chưa nói thì người đã đi rồi...?
Cố Thời Hành nhét hộp hương cho Mặc Đài, giọng lãnh đạm nói: "Về Tô phủ."
Tô Uẩn nhìn thấy Cố Thời Hành không có đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cô nương, sao vậy?" Sơ Ý lờ mờ bị chủ tử kéo chạy một đường, cứ thể không phát hiện ra chủ tở hai người Cố Thời Hành.
Sợ Sơ Ý lại lo lắng, Tô Uẩn lấy lý do cho có lệ nói: "Lúc nãy hình như nhìn thấy người trong phủ."
Dù sao lén lút ra khỏi phủ nhìn thấy người trong phủ, dĩ nhiên phải trốn, Sơ Ý cũng không có hoài nghi.
"Đồ đều mua đủ rồi, chúng ta nên sớm trở về thôi." Tô Uẩn còn muốn chọn một cây trâm tặng cho tiểu nương, nhưng vì nhìn thấy Cố Thời Hành nên cũng không còn tâm trạng liền trở về sớm, đợi tháng sau ra cửa lại mua tặng tiểu nương.
Chủ tớ hai người đi bộ, lúc trở về ước chừng tốn hơn nửa khắc so với lúc đi, tóm lại cũng gần nửa canh giờ.
Lúc về tới Tô phủ, bình thường lúc rẽ vào ngõ sau của cửa bí mật hầu như không có người đi qua, lúc này lại nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt thì đột nhiên dừng lại.
Người mà nàng né tránh ở trên phố lại đang chờ ở đây!
Tô Uẩn kinh ngạc một hồi, sau đó định thần lại. Bây giờ tiếp tục trốn thì có chút không thực tế, nàng còn muốn thông qua nơi này để trở về Tô phủ.
Ngõ nhỏ này tuy không có người nào nhưng không có nghĩa là thực sự không có người.
Cố Thời Hành mặc áo dài màu xanh nhạt đứng trong ngõ quá mức nổi bật. Hắn vẫn là bộ dáng lãnh đạm kiêu ngạo như vậy, sắc mặt nhàn nhạt nhìn về phía nàng.
Bốn năm sống chung với hắn tưởng chừng như một ngày bằng một năm vậy.
Trong lòng có chút không thoải mái nhưng cân nhắc một hồi, nàng vẫn nhắm mắt đi lên phía trước, hơi cúi chào thấp giọng nói: "Gặp qua Cố thế tử, không biết Cố thế tử ở chỗ này làm gì?"
Hắn làm sao biết nàng đi về từ chỗ này chứ?
Dường như biết tỏng suy nghĩ của nàng, hắn cho nàng đáp án: "Lúc trước ở cửa hàng phấn son đợi nàng liền tra ra là lần thứ hai tháng này nàng ra khỏi cửa rồi, nàng muốn ra ngoài, Tô phủ nhân sẽ không đồng ý."
Nói đến lời cuối cùng, tựa hồ nghĩ đến nàng tránh hắn ở trên phố, cho nên hắn dừng một chút rồi nói: "Ta lại không phải nước lũ hay mãnh thú, không cần tránh ta như vậy."
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Tô Uẩn cứng đờ. Thầm nói nếu như hắn không nói chuyện cưới nàng nữa, đương nhiên không phải là nước lũ hay mãnh thú gì, nhưng hắn nói rồi nên khiến nàng tránh né còn hơn nước lũ hay mãnh thú.
"Ta ra ngoài là lén lút ra, xin Cố thế tử chớ có nói cho người khác." Tô Uẩn khẽ cúi đầu.
Cố Thời Hành không có nói những thứ khác liền bước hai bước về phía trước, đem hộp hương từ trong tay Mặc Đài đang cầm đưa cho nàng: "Cái này là hương định thần tốt nhất trong Hương Vận Các, ban đêm đốt lên có thể ngủ ngon giấc, ta cảm thấy tiểu nương nàng nên dùng."
Nghe thấy lời cuối cùng này, Tô Uẩn ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hắn làm sao biết tiểu nương nàng dùng được? Hay là nói... hắn thực sự là cùng nàng trở về rồi?
Trong mắt nàng có nghi hoặc có mơ hồ, nhưng rất nhanh cảm xúc này được áp xuống, cự tuyệt nói: "Vô công bất thụ lộc, quà quý giá như vậy thứ cho ta không thể nhận."
Cố Thời Hành trầm ngâm trong giây lát, sau đó tự ý đặt cái hộp vào bàn đá bên cạnh, chậm rãi nói: "Ta đã tặng thì không tính cầm trở về."
Nói xong hắn khẽ vuốt cằm, sau đó xoay người đi về hưởng ngõ hẻm bên ngoài.
Mặc Đài sững sốt trong giây lát, liếc nhìn vẻ mặt đột nhiên tối sầm của Lục cô nương Tô gia, âm thầm vì chủ tử nhà mình lau mồ hôi một cái.
Nhìn thấy chủ tử đi mất dạng liền vội vàng đuổi theo.
Nhìn chủ tớ hai người rời đi, Tô Uẩn buồn bực, người này thật sự bá đạo, nàng nói không cần rồi, lại còn dùng cách này cưỡng ép nàng nhận lấy lễ vật này.
Sơ Ý ở bên cạnh nhìn cái hộp trên bàn đá kia, dè dặt hỏi: "Cô nương, làm thế nào đây?"
Còn có thể làm thế nào?
Nếu như bây giờ không lấy đi, bị ai đó trong phủ cầm lấy, không mang đến chỗ chủ mẫu còn tốt, nếu mang đến chỗ chủ mẫu, chủ mẫu tra ra, hỏi ai hôm nay từ của bí mật đi ra, miệng bà tử kia không kín, bà ta sẽ khai ra.
"Mang đi đi." Sau khi mang về, phải nghĩ cách trả lại Cố Thời Hành mới được.
Trở về tiểu viện, Tô Uẩn liền giấu hương kia đi.
Nhưng đợi đến nửa đêm, trong phòng tiểu nương truyền ra từng trận tiếng ho khan kìm nén. Có lẽ là sợ quấy rầy đến nàng nên tiếng ho kia đều phải kìm nén.
Tô Uẩn do dự hồi lâu, vẫn đứng lên lấy cái hộp hương định thần ra, tìm một cái bình sứ mà bình thường để hương cao, đổ chút hương định thần vào trong bình nhỏ.
Mang theo bình nhỏ, cầm giá nến đi ra khỏi phòng.
Gõ cửa phòng của tiểu nương, không lâu sau liền truyền đến âm thanh nghi hoặc của tiểu Lưu thị: "Ai vậy?"
Tô Uẩn: "Tiểu nương, con đem hương định thần qua cho mẹ đốt, để cho mẹ ngủ ngon giấc hơn."
Một lát sau, tiểu Lưu thị mở cửa phòng, sắc mặt có chút tái nhợt: "Ồn đến con có phải không?"
Tô Uẩn khẽ lắc đầu: "Thời tiết nóng bức, nữ nhi cũng ngủ không được. Nghe thấy tiểu nương ho khan nên mang chút hương định thần qua đây, nếu đốt lên tiểu nương có thể ngủ ngon giấc."
Vừa nói vừa đi vào trong phòng.
Dọn dẹp lư hương trong phòng tiểu nương, sau đó đốt hương định thần.
Lời lẽ nghiêm khắc không nhận, nhưng hôm nay dùng cũng dùng rồi, ngược lại có chút ra vẻ ta đây rồi...
Nhưng không thể không nói, hương này đúng là tốt
Hơi khói mênh mang, mùi thơm nhàn nhạt, rất là thanh nhã, ngửi vào có thể khiến lòng người dần dần thanh thản.
Là hương khiến người khác rất thoải mái.
Hôm nay dùng hương này cũng không thể hoàn toàn không có biểu hiện gì, nói đến bạc có hơi không thực tế nhưng nàng cũng không muốn nợ Cố Thời Hành quá nhiều, chỉ có thể từng chút một trả lại.
Vì điều tra chuyện đêm đó, Cố Thời Hành nhất định còn tìm tới nữa.
Đợi hắn tìm đến rồi nói rõ ràng.