Tô Uẩn bị phạt quỳ, tiểu nương lo lắng rất lâu, đợi khi nữ nhi trở về vẫn đau lòng không dứt.
Tô Uẩn trấn an tiểu nương, sau đó trở về phòng lên giường liền đi ngủ.
Lúc tỉnh lại, Sơ Ý mới nói với nàng: "Lúc nãy lúc cô nương nghỉ trưa, đại công tử sai người hầu mang tổ yến đến."
Tô Uẩn hơi sửng sốt, nghi hoặc không hiểu: "Huynh trưởng tại sao lại sai người mang tổ yến đến?"
Sơ Ý suy đoán: "Ước chừng là buổi sáng lúc thỉnh an, đại công tử nhìn thấy sắc mặt cô nương mệt mỏi, cho nên muốn sai người hầu mang chút tổ yến qua cho cô nương bồi bổ thân thể."
Tô Uẩn nghĩ đến buổi sáng lúc bị phạt quỳ, huynh trưởng còn bảo người mang bao nịt gối qua, lúc này vì thấy sắc mặt nàng mệt mỏi nên bảo người mang tổ yến qua, điều này cũng hợp lý.
Nhưng ngay sau đó nghĩ đến là người phía trước viện mang đến, trong lòng có vài phần thấp thỏm: "Tổ yến đã chưng sẵn hay là tổ yến khô?"
Sơ Ý nói: "Là tổ yến khô, cô nương đợi chút."
Dứt lời nàng ta liền xoay người vào ra khỏi phòng, không lâu sau bưng chiếc hộp tám cạnh vào.
Mở hộp gấm ra sau đó đặt lên bàn.
Tô Uẩn liếc nhìn, trong chiếc hộp tám cạnh có khoảng hai mươi cái tổ yến, hơn nữa chất lượng còn rất tốt.
Nàng đi lên cầm một tổ xem xét cẩn thận.
"Cô nương, tổ yến này có vấn đề gì không?" Thấy bộ dáng cô nương nhà mình cầm tổ yến chăm chú nhìn, có chút không hiểu hỏi.
Tô Uẩn khẽ nhăn mày nói: "Tổ yến này là hàng quý giá.
Nếu bây giờ nàng chỉ là Lục cô nương Tô gia, chỉ có thể nhìn ra đây là tổ yến tốt, nhưng tốt đến mức nào cũng không định lượng được. Nhưng kiếp trước, phòng kho của hầu phủ đều do nàng quản lý. Đồ tốt nào cũng thấy qua, cho nên cũng có thể nhìn ra tổ yến trên tay thuộc loại nào.
Một cái tổ yến này đoán chừng khoảng mười lượng bạc, hai mươi cái tính ra là hơn trăm lượng bạc, mà tiền hàng tháng phân cho viện của nàng cũng chỉ có năm lượng bạc. Tiền mỗi tháng mới đủ mua nửa tổ.
Ngay cả tổ yến mà viện phía trước mang đến cũng chỉ là chút ít tổ yến vụn không chất lượng.
Nhưng sau khi nghĩ lại, ngày thường chủ mẫu cũng không ít lần mang đồ tốt đến cho viện trưởng huynh, trưởng huynh cũng sẽ không để ý đến những thứ này chất lượng tốt như thế nào liền mang qua đây.
Đặt tổ yến vào lại chiếc hộp tám cạnh: "Dạo gần đây nửa đêm tiểu nương thường xuyên ho khan, tổ yến này mang đến thật đúng lúc. Đợi ngày mai ta đi đến y quán một chuyến, hỏi đại phu sau khi uống thuốc thì có thể dùng tổ yến không, để tiểu nương bồi bổ thân thể."
"Ngày mai cô nương phải ra ngoài?" Sơ Ý kinh ngạc hỏi.
Tô Uẩn gật đầu: "Ưm, nên đi bằng cổng bí mật ra."
Trong phủ có quy củ, cô nương chưa xuất giá mỗi tháng chỉ có thể đi ra phố hai lần. Đương nhiên nếu chủ mẫu đồng ý hoặc là cô nương khác trong phủ mời đi chơi hoặc đi tiệc trà thì không tính.
Nhưng Tô Uẩn đi hỏi chủ mẫu có thể ra ngoài không, ước chừng cũng chỉ có một đáp án ------Không thể.
Vậy cũng chỉ có thể lén đi ra ngoài thôi.
Sau khi từ Tô phủ đi ra, Cố Thời Hành đích thân đi đến tiệm thuốc và tiệm hương liệu để lấy nguyên liệu điều chế hương mê tình, trong đó Dương Khởi Thạch có tác dụng nhanh và mạnh nhất là khó tìm nhất, nếu như là ở trong cung thì có thể tìm được.
Tuy các tiệm thuốc bán hương liệu có nhưng tác dụng không nhanh bằng.
Hơn nữa còn có vị thuốc Tỏa Dương, sinh trưởng ở sa mạc, cực kỳ quý hiếm, tiệm thuốc càng không có, mà thái y trong cung thì thu thập các loại dược vật quý hiếm khó tìm trong thiên hạ, vị thuốc Tỏa Dương này đương nhiên là có.
Muốn điều chế hương mê tình này phải vào cung một chuyến.
Lúc trước theo bên cạnh Đại Lý Tự Khanh Thiệu Tích, thường xuyên ra vào thái y viện, nên cũng quen biết vài vị thái y trong thái y viện kia.
Không tốn chút sức lực nào lấy được hai vị thuốc này, ngày hôm sau đều ở trong hầu phủ điều chế hương mê tình.
Cùng ngày, hắn trở lại Tô phủ, trên đường đi còn mang theo một bàn cờ bằng ngọc trong suốt mà lúc trước hắn yêu thích đến Tô phủ.
Như vậy người khác chỉ cảm thấy hắn cùng Tô phủ Tô Trường Thanh đánh cờ, cho nên sẽ không có quá nhiều nghi ngờ, đây chính là một trong những lý do.
Hai là nó cũng có thể làm dịu đi sự bất mãn của Tô Trường Thanh, dù sao hắn ta đã muốn có nó từ rất lâu rồi.
Đúng như dự đoán, sau khi Tô Trường Thanh nhận được bàn cờ thì yêu thích không buông tay, còn tạm thời gác lại những oán trách đã gây ra cho Lục muội, kéo Cố Thời Hành chơi vài ván cờ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Uẩn cùng Sơ Ý lẻn ra khỏi phủ từ cửa bí mật.
Ngày thường cửa bí mật ở phía tây đều khoá, nhưng Sơ Ý lại thân với bà tử cầm chìa khoá đó, lại cho chút tiền. Bà tử đó biết cô nương trong phủ muốn ra ngoài, ngày thường cũng không ít lần lấy chút lợi lộc, cho nên cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Vì lẻn ra ngoài, không có xe ngựa cũng chỉ có thể đi bộ.
Cũng may tiệm thuốc đó cũng không xa mấy, chỉ chưa tới nửa canh giờ. Sau khi đến tiệm thuốc thì thuận tiện mua chút đồ làm hoa và nguyên liệu điều chế hương cao.
Lúc đến tiệm thuốc và cầm phương thuốc lúc trước tiểu nương uống đưa cho lão đại phu nhìn, hỏi có thể dùng chung với tổ yến không.
Lão đại phu nói: "Tổ yến bổ dưỡng, mỗi ngày uống một chung, về lâu dài bệnh khí hư này từ từ sẽ được tiêu trừ."
Nghe đại phu nói như vậy, Tô Uẩn lộ vẻ vui mừng, đang còn muốn hỏi nên hầm tổ yến với cái gì là tốt nhất, bên ngoài y quán đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, cắt đứt lời Tô Uẩn muốn hỏi.
Lão đại phu đứng dậy đi ra phía ngoài kêu lớn: "Chuyện gì vậy, sao lại ồn ào?"
Không lâu sau có một tiểu dược đồng chạy vào nói: "Là một đôi huynh muội, muội muội đó hình như bị bệnh sắp chết rồi, nhưng không có tiền chữa bệnh, Trần đại phu kêu bọn họ đi, người làm ca ca kia không chịu đi, ở bên ngoài y quán quỳ xuống cầu xin Trần đại phu, nói là đợi sau khi kiếm được tiền sẽ trả lại tiền chữa bệnh."
Lão đại phu nghe vậy thì thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói: "Nếu ai ai cũng làm thế thì y quán sớm đóng cửa rồi, chớ nói đến hành y cứu thế."
Người bệnh có sự khó xử của người bệnh, y quán có sự khó xử của y quán.
Tô Uẩn lui về sau vài bước, nhìn ra ngoài cửa. Chỉ nhìn thấy ngoài cửa của y quán có một nam tử trẻ tuổi mặc chiếc áo đầy chỗ chắp vá đang cõng một tiểu cô nương đang hôn mê quỳ trên mặt đất.
Bên cạnh hai người còn có một cái bọc, giống như từ nơi khác đến.
Tiểu cô nương bị cõng ở trên lưng khoảng chừng mười một mười hai tuổi, sắc mặt cực kỳ đỏ, có lẽ là sốt cao.
Mà vị nam tử kia tầm mười tám mười chín tuổi, tuy áo dài cũ rách, nhưng không thể che đi tướng mạo anh tuấn.
Ngay cả khi quỳ xuống cầu xin cũng không có thấp kém không có tôn nghiêm, ngược lại khiến người khác cảm thấy hắn cầu người cũng có thể có khí phách như vậy, cũng khó trách người xung quanh đều kêu y quán giúp đỡ.
Tiếng ồn ào bên ngoài chính là từ những người xem xung quanh, nhưng những người đó đều khuyên y quán cứu người, nhưng không có người muốn cho tiền giúp đỡ.
Nam tử dập đầu chịu đựng sự tuyệt vọng do hoàn cảnh khó khăn, đôi mắt đỏ ửng, chiếc cổ căng thẳng nổi gân xanh, giọng khẽ run khẩn cầu: "Cầu xin đại phu giúp đỡ, cứu muội muội của ta, muội ấy đã sốt đến hôn mê rồi, nếu không cứu thì không sống nổi! Chờ cứu muội muội của ta, ngày khác ta nhất định sẽ trả lại tiền chữa bệnh!"
Dược đồng lại xua đuổi nói: "Người ngay cả mười văn tiền xem bệnh cũng không có, còn nói gì đến tiền trị bệnh? Đi đi đi, đừng quỳ ở trước cửa cản trở người khác xem bệnh."
Ánh mắt Tô Uẩn rơi vào trên đôi huynh muội kia, không khỏi nhớ đến kiếp trước sau khi bị bắt gian cùng với Cố Thời Hành, nàng bị chửi rủa và nhục mạ, không dám ra cửa, hoang mang bất an co rúc trên chiếc giường nhỏ kia, ngoại trừ Sơ Ý an ủi cũng không ai nói với nàng một câu tốt đẹp nào.
Lại nghĩ đến chuyện bản thân và tiểu nương, trong bốn năm số lần gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần gặp mặt, tiểu nương đều không nhận ra mình.
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng bực bội khó chịu.
Suy nghĩ một chút, kêu Sơ Ý đưa túi tiền, từ trong đó lấy ra hai thỏi bạc một lượng đưa cho dược đồng ngăn cách bên trong, nói: "Đem hai lượng bạc này đưa cho vị lang quân kia."
Dược đồng ngẩn người: "Cô nương, cô muốn giúp người kia?"
Tô Uẩn khẽ gật đầu: "Đưa bạc cho lang quân kia và bảo hắn không cần đến cảm tạ."
Dược đồng do dự một chút nhưng vẫn nhận bạc rồi xoay người đi ra bên ngoài y quán.
Dược đồng đưa bạc cho người đó, cũng không biết nói cái gì, vị nam tử kia có chút kinh ngạc, theo đó bỗng nâng mắt nhìn về phía Tô Uẩn.
Ánh mắtTô Uẩn chạm vào ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui kia, chỉ khẽ gật đầu với nam tử, sau đó xoay người quay về vị trí lúc nãy mới đứng.
Lão đại phu vuốt râu nói: "Cô nương lòng dạ tốt là tốt, nhưng trên đời này người khó khăn có hàng ngàn hàng vạn, cô nương giúp không được nhiều như vậy, vẫn cố gắng hết sức là tốt."
Nói đến lời cuối cùng Tô Uẩn liền bổ sung một câu: "Coi như là hành thiện tích đức đi."
Lão đại phu lắc đầu cười một tiếng, sau đó ngồi xuống, thần sắc nghiêm túc tựa như thêm phần hiền hoà hơn so với lúc nãy Tô Uẩn đến.
Sau khi Tô Uẩn hỏi về phương thuốc chưng tổ yến, dược đồng lại chạy vào nói với nàng: "Vị lang quân đó kêu cô nương để lại địa chỉ để gửi lại bạc, để sau này khi đã có đủ bạc sẽ trả lại cô nương."
Hai lượng bạc đối với Tô Uẩn hiện tại mà nói thực ra cũng rất quan trọng, nhưng lúc này cho đi rồi cũng không nghĩ đến sẽ lấy lại, vả lại nàng cũng không thể để lại địa chỉ ở Tô phủ?
Tô Uẩn suy tính một lát nói: "Ngươi nói với hắn là không cần."
Lo lắng từ cửa chính đi ra, nam tử sẽ quỳ xuống hoặc là cảm tạ nàng, dẫn dến người khác vây xem, bị người trong phủ bắt gặp thì không tốt. Cho nên sau khi hỏi lão đại phu cửa sau ở chỗ nào, sau đó cùng Sơ Ý đi ra từ cửa sau của y quán.
Sau khi từ cửa sau y quán rời đi, Tô Uẩn cùng Sơ Ý đi mua nguyên liệu làm hương cao.
Sáng sớm ngày thứ hai Cố Thời Hành mang hai hộp tro hương đi đến Hương Vận Các.
Đặt bàn tay lên đầu gối, dùng ngón tay gõ nhẹ. Ở trong nhã gian đợi gần hai canh giờ thì chưởng quỹ mới thong dong đến.
Chưỡng quỹ đặt hai cái hộp nhỏ lên trên bàn và hành lễ với Cố Thời Hành: "Tại hạ gặp qua Cố thế tử."
Cố Thời Hành nhìn lướt qua cái hộp hỏi: "Hai loại tro hương này có gì khác nhau?"
Ở bên trong, một cái hộp đựng tro hương mà tối hôm đó để lại. Một cái khác là tro hương được điều chế một cách nghiêm ngặt dựa theo phương thuốc trong cung, sau đó ở trong sương phòng của Tô phủ đóng cửa cháy hết.
Chưởng quỹ của Hương Vận Các nói: "Hồi bẩm Cố thế tử, tiểu nhân đã tìm một số người thành thạo có mười đến hai mươi năm kinh nghiệm điều chế để tiến hành so sánh, sau khi so sánh đều cho rằng cả hai loại không có sự khác biệt."
Nghe thấy "không có khác biệt" bốn chữ này, ngón tay đang gõ nhẹ đầu gối bỗng khựng lại, trong nháy mắt vẻ mặt thất thần.
Nếu là hương mê tình, vậy Tô thị kiếp trước là bị oan uổng.
Đôi mắt biến đổi, nhưng chốc lát sau liền định thần lại, thấy sắc mặt chưởng quỹ lộ vẻ lúng túng, hắn thấp giọng hỏi: "Còn phát hiện ra gì nữa?"
Chưởng quỹ Hương Vận Các do dự một lát mới nói: "Hương này không phải là đồ bình thường."
Cố Thời Hành từ chỗ ngồi đứng lên. Đến trước bàn cầm lấy hai hộp tro hương, không nhanh không chậm nói: "Chuyện ta đến Hương Vận Các điều chế hương này, ta không muốn trừ ta ra còn có bất kỳ ai biết."
Chưởng quỹ Hương Vận Các ngầm hiểu, cúi đầu nói: "Tại hạ hiểu, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất cứ cái gì."
Cố Thời Hành cũng không lo lắng chưởng quỹ này biết đây là hương gì. Không có phương thuốc xác thực, bọn họ chỉ biết là hương kí©ɧ ŧìиɧ, không phải là đồ bình thường, lại không biết đâu là cấm hương trong cung.
Cố Thời Hành "Ưm" một tiếng, sau đó xoay người đi ra khỏi nhã gian.
Từ lầu hai xuống lầu một, chỉ nhìn thấy Mặc Đài cắn một cái bánh bao, vội vàng từ bên ngoài Hương Vận Các chạy vào.
Cố Thời Hành xuống tới lầu một khẽ cau mày.
Mặc Đài nhìn thấy chủ tử, vội ngừng lại, lấy bánh bao xuống, kinh hãi chỉ chỉ bên ngoài, thở hổn hễn nói: "Thế tử, tiểu nhân ở, ở trên phố gặp Lục cô nương Tô gia!"