Tôi xụi lơ trên bờ cát, nước biển lạnh như băng phía sau không ngừng vỗ vào bờ cát, tôi đến bây giờ vẫn không thể tin được, lão tử lại gặp nạn trên biển!
Khi tôi lên tàu, không phải thuyền trưởng nói chiếc du thuyền này tuyệt đối an toàn sao?
Cũng không biết thầy Vương và các bạn học khác thế nào, ai, hy vọng bọn họ cũng có thể sống sót!
Tôi hướng bốn phía nhìn thoáng một phát, khắp nơi tối om, ta cũng không biết cái này hoang đảo ở địa phương nào, có thể hay không có cái gì thú hoang khác.
Tôi muốn hút điếu thuốc để tăng thêm can đảm, lại phát hiện điếu thuốc đã sớm ướt hết, tôi bật lửa một chút, cũng may, bật lửa Thụy Sĩ này quả thật không tệ, còn có thể châm lửa.
Tất cả quần áo của tôi đều ướt đẫm, trên người tôi rất lạnh, tôi nhặt vài que củi khô trong rừng rậm gần bãi biển, đốt một đống lửa trại bên bờ biển.
Tôi không dám đi sâu vào đảo, vừa rồi trong rừng truyền ra tiếng "rì rầm rì rì", có lẽ trong rừng sẽ có mãnh thú gì đó.
Lửa trại rất lớn, quần áo của tôi đều đã khô, tôi cả người cũng chậm rãi ấm áp lên.
Bụng tôi hơi đói, suy nghĩ tìm chút đồ ăn, tôi cầm lấy một cái gậy gỗ lớn bên cạnh, dọc theo bờ biển đi lên.
Tôi đi về phía trước đại khái mấy chục mét, vượt qua một tảng đá bên bờ biển, bỗng nhiên phát hiện bên bờ biển có một người phụ nữ đang nằm, người phụ nữ kia mặc áo phao cứu sinh, mặt của cô ta lại nằm úp sấp, cũng không biết đã chết chưa.
Tôi bước nhanh về phía người phụ nữ kia, tôi lật người phụ nữ kia lại, dưới ánh trăng tôi nhìn khuôn mặt của người phụ nữ kia, mới phát hiện cô ta dĩ nhiên là hoa khôi của trường chúng tôi, Hạ Tuyết.
Cậu ta trên người buộc áo phao cứu sinh, mặc một cái quần jean, một đôi trắng noãn bóng loáng hoàn toàn bại lộ ở trước mặt của tôi.
Tôi nhìn đùi của Hạ Tuyết nhịn không được nuốt hai ngụm nước bọt, Hạ Tuyết là hoa khôi của trường chúng tôi, bình thường rất là cao ngạo.
Mặc dù tôi ngồi cùng bàn với cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhìn thẳng vào tôi.
Ta sờ sờ mũi Hạ Tuyết, mũi cô ấy không còn thở.
Tôi suy nghĩ một chút, cởi bỏ áo cứu sinh trên người Hạ Tuyết, tiếp theo liền ở nơi đó đè ép bộ ngực Hạ Tuyết.
Trước kia khi còn ở nông thôn, trẻ em trong thôn chúng tôi bị ngập dưới sông, người lớn trong thôn dùng chiêu này, thường xuyên có thể cứu những đứa trẻ bị chết đuối trở về.
Ta ở nơi đó đè ép một hồi, Hạ Tuyết vẫn không có phản ứng gì.
Tôi đặt Hạ Tuyết Bình lên bờ biển, tôi tách môi Hạ Tuyết ra, tôi bắt đầu từng ngụm từng ngụm thổi vào miệng Hạ Tuyết, trên người Hạ Tuyết truyền đến từng đợt mùi thơm ngát, môi của nàng nơi đó mềm mại, mỏng manh, làm cho trong lòng tôi cảm giác rất là thoải mái.
Tôi không ngừng ở nơi đó hà hơi, thổi khí, đại khái qua một lúc ngắn đi, tôi cảm thấy Hạ Tuyết ở nơi đó động một chút, tiếp theo, tôi còn chưa kịp có phản ứng, "Ba" một tiếng, một bạt tai vang dội quất vào trên mặt của tôi.
Một bạt tai kia hoàn toàn khiến tôi choáng váng, tôi ôm mặt lui về phía sau một bước, tôi nhìn Hạ Tuyết cả giận nói, "Hạ Tuyết, sao câụ lại đánh tôi?
"lưu manh, trước kia các bạn học đều nói cậu là trong lớp háo sắc nhất, tôi còn không tin!"