Chương 56

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Lời Thẩm Hi Hòa khiến người lão luyện như Vương Chính đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn nàng chòng chọc bằng ánh mắt sắc bén.

Chỉ 3có con cháu thế gia mới nắm rõ quy tắc của thế gia.

Đối với những người xuất thân thế gia, từ bé đã được mưa dầm thấm đất, b1ọn họ sẽ xem những quy tắc ấy là chuyện đương nhiên, nhưng người ngoài lại thấy như vậy là quá khắc nghiệt, ngoại trừ con cháu thế g9ia hoặc con cháu hàn môn muốn bắt chước thế gia, chẳng mấy ai truy xét rõ ràng quy tắc của họ làm gì.Lời Bộ Sơ Lâm nói là thật, Thẩm Hi Hòa đã dọn đường sẵn cho nàng ta, Thôi Tấn Bách đúng hẹn mà đến, còn An Lăng công chúa thì chưa thấy đầu, nàng ta hắn đang nghĩ người hẹn mình là Bộ Sơ Lâm. Bộ Sơ Lâm toan ôm lấy Thôi Tần Bách, nào ngờ hắn lại biết võ công, nhất thời sơ suất bị hắn đã thương.

Có điều chỉ cần hai ba chiều, nàng ta đã khống chế được Thối Tấn Bách, Thối Tấn Bách vùng vẫy chống cự, đúng lúc này, Bộ Sơ Lâm nghe được tiếng bước chân, đoán rằng người đến hẳn là An Lăng công chúa, Thẩm Hi Hòa đã dàn xếp đầu ra đấy, chắc chắn không sợ sẩy điều gì, nàng ta cực kỳ tin tưởng ở Thẩm Hi Hòa.

Nàng ta đè Thôi Tấn Bách xuống định hôn hắn, đầu ngờ Thôi Tấn Bách chống cự quyết liệt, nàng ta vừa cúi đầu thì răng đã va phải cắm hắn, An Lăng công chúa vừa khéo chứng kiến cảnh này.“Ta đã ra tay mà còn không được cơ à?” Bộ Sơ Lâm chau mày. “Ngồi dậy đi.” Thẩm Hi Hòa nói.

Bộ Sơ Lâm bất đắc dĩ ngồi dậy, Thẩm Hi Hòa mới thấy nửa bên mặt ban nãy bị che khuất của nàng ta có vết bầm tím: “Ngươi… bị làm sao vậy?”

“Hi Hòa muội muội, sao muội không nói với ta cái gã Thôi Tấn Bách kia biết võ!” Bộ Sơ Lâm hậm hực, khi nói chuyện, cơ mặt bị động làm nàng ta đau đến mức xuýt xoa, lườm Thẩm Hi Hòa với vẻ oán trách.Ông ta ngừng một chốc rồi nói với Vương Chính: “Vương gia nữ lang ăn nói không thỏa đáng, trẫm tin Vương thị trung chắc chắn sẽ dạy bảo nghiêm khắc.” “Khẩu tạ bệ hạ thánh ân.” Trần Trọng và Hồ Chính Dương vội vàng lạy tạ.

“Thần chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc, chấn chỉnh gia phong.” Vương Chính cũng bày tỏ thái độ.

“Mong muốn của trẫm và các khanh là quốc thái dân an, trời yên biển lặng.” Hữu Ninh Để nhìn mọi người một lượt, “Để làm được như vậy không thể thiếu công sức tận tụy của các khánh, văn thần võ tướng đều có phần cống hiến vào thái bình thịnh thế, trẫm mong các thanh có thể đồng lòng để tạo phúc cho bách tính.”“Thánh thương anh minh, thần xin kính cẩn nghe theo thánh ý.” Vương Chính nói.

Các đại thần còn lại cũng lặp lại câu này bày tỏ lòng thành.

“Hiếm hoi có lúc rảnh rỗi như hôm nay, không nói mấy chuyện này nữa.” Hữu Ninh Đề cười nhìn mọi người, “Kim Ngô vệ Trung lang tướng của trẫm đâu rồi?” Kim Ngô vệ là một trong mười hai vệ được lập ra, là cấm vệ của nhà vua, chịu trách nhiệm tuần tra Kinh thành vào ban đêm.“Hắn biết võ à?” Thẩm Hi Hòa hoàn toàn không biết Thôi Tấn Bách xuất thân thế gia mà lại biết võ, nàng chỉ biết Thôi Tấn Bách giá có võ công không tầm thường.

Con cháu thế gia thường luyện quyền pháp để nâng cao sức khỏe, nhưng giỏi võ đến độ có thể khiến Bộ Sơ Lâm học võ từ bé bị thương như thế này thì quả là hiếm thấy.

“Ta bị hắn đánh lén đấy chứ.” Bộ Sơ Lâm chỉ vào vết bầm trên mặt mình, “Bằng không thứ võ công mèo cào của hắn sao có thể khiến ta bị thương được?”“UU về trước đây ạ.” Việc cần làm đã làm xong, ba nghìn bộ giáp tinh chế đã thuộc về nàng, Thẩm Hi Hòa không muốn ở lại đây lãng phí sức lực làm gì.

Đào Chuyên Hiến đưa Thẩm Hi Hòa đến tận xe ngựa đỗ ngoài hoa viên, nhìn xe ngựa chạy đi rồi mới quay vào trong, tiếp tục tháp tùng để vương.

“Được rồi chứ?” Thẩm Hi Hòa vừa lên xe đã thấy Bộ Sơ Lâm đang nằm bên trong.Thế gia là vậy đấy, người đời thường nói thế gia cổ hủ, cứng nhắc, nhiều khuôn sáo, sống như vậy quá ngột ngạt.

Nhưng bọn họ nào biết phàm việc gì cũng có lợi và hại, thế gia nhiều anh tài không phải nói ngoa, ngoài ra còn sở hữu những phẩm chất tốt đẹp được truyền thừa qua bao đời.

Như bây giờ chẳng hạn, Trần Trọng và Hồ Chính Dương đều trách cứ con cái, chỉ có Vương Chính là bênh vực con mình, cách giáo dục con cái của họ là vậy đấy, bênh vực con cái trước mặt người ngoài, nhưng về nhà sẽ nghiêm khắc dạy bảo.Lúc ra khỏi hoa viên, nàng đã phải người đưa tin cho Thôi Tần Bách, sau đó dẫn dắt mọi người rời đi, lại để tay chân của Tây Bắc vương phủ trong cung đưa An Lăng công chúa đến đó.

Xem ra Bộ Sơ Lâm đã nắm bắt được cơ hội, để An Lăng công chúa tận mắt bắt quả tang “gian tình” giữa mình và Thôi Tần Bách.

Có điều Thẩm Hi Hòa không ngờ Bộ Sơ Lâm lại nồng nhiệt đến vậy, lúc nàng theo Đào Chuyên Hiển ra khỏi đại điện thì thấy Thôi Tấn Bách đi tới, trên cằm có dấu răng mờ mờ… Sắc mặt Thôi Tấn Bách tối sầm, không ai dám tùy tiện lại gần. “U U không thích những nơi thế này thì cứ về trước đi.” Đào Chuyên Hiến chỉ cần nghĩ tới chuyện đám người kia bắt tay nhau xa lánh cháu ngoại mình là lại tức giận không thôi. Ông mải nghĩ ngợi làm thế nào giày vò phụ huynh của mấy nữ lang thiếu hiểu biết kia, hoàn toàn xem nhẹ một điều, cháu gái cưng của mình vốn chẳng thua thiệt gì.Vương Chính nói sẽ phạt Vương Vũ Huy không phải là nói suông, cũng không phải vì bị Thẩm Hi Hòa vạch trần nên mới nói vậy, mà là đợi về đến nhà nhất định sẽ phạt Vương Vũ Huy thật nghiêm, trước sau như một.

Thẩm Hi Hòa nói thể chỉ khiến Vương Vũ Huy bị phạt nặng hơn mà thôi. Mục đích đã đạt được, Thẩm Hi Hòa không muốn nhiều lời nữa.

Hữu Ninh Để cân nhắc một lát rồi nói: “Tuyên Bình hầu và Hồ thị lang dạy con không nghiêm, phạt một năm bổng lộc, ở nhà kiểm điểm một tuần, dâng sớ ăn năn.”Thẩm Hi Hòa chẳng qua 3chỉ là một nữ lang còn chưa cập kê, vậy mà lại nắm rõ quy tắc của thế gia như vậy, Vương Chính không ngạc nhiên sao được?

“Q8uận chúa nói phải, Vương gia chắc chắn sẽ trừng trị thật nghiêm những ai thân là con cháu trong nhà mà lại vi phạm tộc quy.”

Thái độ cương quyết của ông ta như muốn nói dẫu cho Vương Vũ Huy có vi phạm quy tắc thể gia đi chăng nữa thì cũng là chuyện riêng của bọn họ, ông ta có phạt cũng sẽ không phạt trước mặt người ngoài.Hữu Ninh Để đưa Bộ Sơ Lâm vào Kim Ngô vệ, còn phong cho nàng ta một chức quan không thấp là Trung lang tướng. Mọi người dáo dác nhìn quanh nhưng không thấy Bộ Sơ Lâm đầu, đúng lúc này, An Lăng công chúa chạy vào, mắt đỏ ngầu, thấy ở đây đông người như vậy, nàng ta vội trấn tĩnh lại, sau đó làm lễ với Hữu Ninh Đé.

Trước mặt người ngoài, Hữu Ninh Để không tiện hỏi con gái vì sao mà khóc, đương nhiên không ai dám khi dễ công chúa, chỉ là nàng ta có chuyện buồn mà thôi. Hữu Ninh Để bảo quần thần ở lại ngắm hoa, còn mình thì dẫn An Lăng công chúa đi sang thiên điện.

Thẩm Hi Hòa biết có chuyện gì, sở dĩ nàng muốn ra tay với Hồ Oanh Nhiễu, nguyên nhân chủ yếu là vì Hồ Oanh Nhiễu không dám khi dễ nàng nhưng lại giận cá chém thớt mà khi dễ người khác, mặt khác, nàng muốn mượn chuyện Hồ Oanh Nhiễu để tạo cơ hội cho Bộ Sơ Lâm.“Tuy có khó khăn trắc trở nhưng cũng thành công rồi.” Thẩm Hi Hòa nghe xong gật gù.

“Thôi Tấn Bách có đáng tin thật không vậy?” Bộ Sơ Lâm vẫn không yên tâm, một khi sơ suất lộ tẩy thì sẽ bị phán tội khi quân. “Yên tâm đi, người vẫn còn có ích.” Thẩm Hi Hòa trấn an Bộ Sơ Lâm một cách tàn nhẫn, “Ta sẽ không hại ngươi.”

Xem ảnh 1

Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ - Chương 56