Trong khi Linh Linh còn đang nguyền rủa, tôi đã giúp cô bé đốt xong đống tiền giấy.
Khi quay lại nhà, mẹ của Linh Linh là Vi Vi vừa từ bên giường của Lý Đỗi Đỗi đứng dậy.
Tay cô ấy nắm chặt hai con dao nhỏ, trên đó còn dính máu tươi. Cô ấy xoay xoay cổ phát ra từng tiếng răng rắc. Trong không gian âm u thế này, khung cảnh trước mắt thật sự không giống đang cứu người mà giống như vừa chặt xác hơn.
“Aiz…”, cô ấy thở dài một tiếng, “Cắt đến độ cổ đau nhức luôn.”
Cắt ư?
Tôi lập tức nhìn Lý Đỗi Đỗi đang nằm trên giường.
Lý Đỗi Đỗi vẫn đang hôn mê, vạt áo của hắn mở rộng, ở vị trí gần tim có nhiều vết cắt nhỏ đang rỉ máu nhuộm đỏ cả chiếc áo. Tuy thế những vết thương ấy, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, đang dần dần lành lại.
Tôi nhìn mà cảm thấy kinh hồn bạt vía, “Chuyện này…”
Vi Vi vứt con dao trong tay xuống đất, có chút khó chịu tặc lưỡi một cái, “Đống thi trùng này thật chẳng dễ xử lý. Đây là độc dược của Vu gia ở Tương Tây, dùng nước nóng để dẫn ra cũng dẫn không được. Ta nghĩ thân thể của tên ma cà rồng này bình phục nhanh nên chỉ cần dùng đao khứa vài đường rồi trực tiếp moi ra là được. Không ngờ tốc độ đám trùng chui vào mạch máu của hắn quá nhanh, dùng dao làm không kịp.”
Tuy nói tốc độ bình phục của hắn vốn nhanh nhưng cũng không thể dùng dao rạch bừa như thế được!
Cắt dưa hấu khác với cắt thịt chứ!
Tôi đau lòng vô cùng, nhưng không thể nổi cáu với “đại phu”. Vì thế chỉ có thể cau mày, có chút bất lực nói, “Vậy cô không thể trị khỏi sao?”
“Trị khỏi thì có thể nhưng muốn gỡ trói phải tìm người buộc dây, phải đi Vu gia xin chút thuốc của họ, thoa lên một chỗ để thuốc dẫn dụ thi trùng tụ lại. Khi ấy chỉ cần đặt một con đỉa lên là có thể hút sạch chúng ra.”
Cách chữa trị này nghe ra thật đáng sợ nhưng dù sao cũng có thể chữa khỏi. Vấn đề là…
“Không phải đây là trùng của Vu gia sao, họ có thể cho thuốc ư?”
“Có thể cho là tốt nhất, còn không thì phải cướp về”. Vi Vi thoải mái đi về phía chúng tôi, xoa đầu Linh Linh nói, “Con là cô nương trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa, mẹ có việc ra ngoài mấy hôm, con ở nhà một mình được không?”
“Hừ, mẹ không được xem thường con.”
“Được thôi, vậy mẹ đi đây.”
Oah? Cô ấy quả nhiên có tính cách nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Trong lúc tôi còn đang thán phục thì Vi Vi đã lấy tay chọc chọc vào mặt tôi, “Đến đây, ngươi tiễn ta đi”. Tôi không dám phản kháng, nghe lời theo cô ấy đến tận cửa nhà. Vi Vi nhéo mặt tôi nói, “Lúc ta đi vắng ngươi giúp ta trông chừng tiểu nha đầu kia nhé!”
Tôi gật đầu, “Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt em ấy, chị Vi Vi yên tâm!”
“Ấy, ta không phải nhờ ngươi chăm sóc, chỉ cần cho nó chút đồ ăn để khỏi đói chết là được. Nếu ngươi không thể nấu ăn thì cứ bảo nó nấu cho. Ý ta là nhờ ngươi trông chừng nó, không để nó ra ngoài đi gϊếŧ cha mình thôi.”
Một câu này nói ra thật nhẹ nhàng hờ hững biết bao…
Tôi mím chặt môi, “Tôi… tôi sẽ cố hết sức...”
Vi Vi đi rồi, trong nhà chỉ còn tôi, tên mạng sống treo trên sợi chỉ là Lý Đỗi Đỗi cùng cô bé lúc nào cũng luôn miệng nguyền rủa cha mình.
Vào ngày đầu tiên Vi Vi đi, tôi vốn rất lo lắng, sợ rằng có chuyện xảy ra, vừa để Linh Linh chạy khỏi nhà vừa khiến Lý Đỗi Đỗi mất mạng.
Nhưng ngày đầu tiên lại khiến tôi thấy an tâm đến không ngờ.
Linh Linh quả thật như lời nó nói là một đứa bé không thể xem thường. Lúc sáng sớm tôi vừa mở mắt tỉnh dậy, nó đã tự mình làm xong ba phần ăn sáng đặt ngay ngắn trên bàn trong phòng ăn. Bữa sáng gồm sữa đậu nành, cháo và một quả trứng gà chiên, nó còn cẩn thận rưới lên trên vài giọt nước tương cho vừa ăn nữa.
Bữa ăn nóng hổi bày sẵn này thật sự là bữa ăn cấp độ hoàng tộc nhất mà tôi được chiêu đãi từ lúc lạc vào đây.
Tôi cảm động đến vành mắt đỏ hoe.
Tôi ngồi xuống, không nói nhiều lời nữa mà nhào vào ăn như hổ đói.
Lý Đỗi Đỗi cũng đã xuống lầu, hắn chỉ uống chút sữa đậu nành còn mấy món khác không hề động đũa, xong xuôi hắn chẳng nói tiếng nào, lặng lẽ trở về phòng mình. Chính vì thế tôi không chút khách sáo chén sạch luôn phần cháo và trứng gà của hắn.
Đợi tôi ăn xong Linh Linh mới nói, “Hừ, ma cà rồng vừa phiền toái lại vừa kén ăn. Rõ ràng đói đến độ răng nanh lộ cả ra ngoài mà còn giả vờ.”
Tôi một miệng đầy trứng gà khiến cả hai má đều phồng căng lên. Tôi vừa uống một ngụm lớn sữa để nuốt trứng xuống vừa nhìn theo hướng Lý Đỗi Đỗi bước ra khỏi phòng ăn. Bước chân hắn nhẹ nhàng, lúc lên lầu còn vịn vào thành cầu thang, từ lời Linh Linh nói có thể xác định, đây chính là biểu hiện của việc đói sắp xỉu.
Nghĩ lại thì đã nhiều ngày hắn không ăn uống gì rồi, trong người còn có thi trùng quấy phá, chắc hắn đang rất đói.
Nhưng tự hiến mình tới cửa để hắn hút máu thì tôi có chút sợ hãi. Còn đem Linh Linh đi thì… chuyện phạm pháp này tôi làm không nổi! Vậy chỉ còn cách…
“Linh Linh, núi này có động vật sinh sống không? Em có từng đi bắt chưa?”
“Cần gì phải lên núi bắt, sau vườn nhà ta có nuôi gà.”
“Ồ… thì ra tinh linh cũng thích nuôi gà à?”
“Hừ, vậy cô nghĩ trứng từ đâu ra? Sáng sớm nay ta đã đi lượm đấy, đều là những quả trứng mới nhất.”
Ồ, thì ra không phải sau khi liên minh phi nhân loại thành thập họ mới thích ứng với hoàn cảnh sống mà hiện tại họ đã thích ứng đến thế này rồi… Thật tuyệt vời!
Nhận được sự đồng ý của Linh Linh, chúng tôi ra sau vườn chọn một con gà.
Sau việc gϊếŧ thỏ, mổ chim, tôi cho rằng việc gϊếŧ gà không thể làm khó được tôi.
Nhưng tôi đã quá ngây thơ.
Những con tôi gϊếŧ trước đây đều là nhờ Lý Đỗi Đỗi gϊếŧ một nửa rồi, còn con gà này, là gà nuôi trong núi… Lực quẫy đạp của nó cực lớn, tôi chạy loanh quanh không biết dính bao nhiêu lông gà, đạp bao nhiêu phân gà. Sau nửa tiếng đồng hồ quần quật cực khổ tôi lại chẳng bắt được con nào, ngược lại còn khiến bản thân đầu tóc bù xù mồ hôi đầm đìa.
Cuối cùng cũng do Linh Linh không nhìn được nữa mà ra tay giúp tôi bắt một con gà trống lớn, “Sao cô không bảo hắn tự ra chuồng chọn lấy một con mà ăn đi? Cớ gì phải hầu hạ hắn đến mức độ này?”
“Anh ấy chắn chắn không thích đến những nơi như thế này đâu.”
Lý Đỗi Đỗi hiện tại chả khác gì trăng trên trời, vừa cao vừa lạnh. Ngay cả bản thân tôi còn không nỡ để hắn ra đây tự bắt gà. Tôi chẳng khác gì cổ nhân ngắm trăng, ngước nhìn hắn, tôn thờ hắn. Trong thực tế tôi chẳng thể đối xử tốt với hắn như vậy bởi sẽ làm lộ tình cảm của mình. Chính vì thế tôi muốn ở trong mộng cảnh đối xử tốt với hắn hết sức có thể, cung phụng hắn hết sức có thể. Những lời trong lòng này không thể nói với Linh Linh. Khi tôi còn đang nghĩ ngợi, Linh Linh đã nắm chặt hai cánh của con gà trống, con gà như dán chặt trên tay nó, ngoài cái cổ còn hơi cựa quậy, chân còn hơi quẫy đạp thì toàn thân dường như không động đậy gì.
“Này”, Linh Linh đưa con gà cho tôi.
Tôi nhìn con gà, con gà nhìn tôi. Cuối cùng, tôi nhắm mắt, cắn răng nhận lấy con gà, túm lấy hai cánh của nó và sống chết giữ chặt.
Con gà không chút động đậy trong tay Linh Linh khi chuyển sang tôi dường như nó phát hiện tôi là kẻ dễ ăn hϊếp nên ra sức giãy giụa. Tôi không dám buông lỏng tay, cố gắng nắm chặt hai cánh của nó nhưng lúc này tôi mới nhớ ra một việc…
Tôi phi như bay vào nhà rồi xông thẳng vào phòng Lý Đỗi Đỗi. Tôi xách con gà đang không ngừng giãy giụa kêu la, mồ hôi đầm đìa nhìn hắn hỏi, “Ban nãy em quên hỏi anh, anh muốn tự mình uống hay em giúp anh rút ra?”
Dù sao trước đây Lý Đỗi Đỗi và Bồi Bồi đều pha bột máu uống, tôi cũng không biết quá trình “ăn uống” đó diễn ra như thế nào.
Lý Đỗi Đỗi ngồi trên giường, đối diện với con gà đang giãy chết, mặt hắn lạnh nhạt, không chút cảm xúc nhìn tôi nói, “Mang đi đi”. Hắn kiêu ngạo chẳng khác gì một đóa hoa tôn quý.
Tôi vô cùng sốt ruột, ngoài việc bị còn gà làm phiền ra, tôi còn lo cho sức khỏe của hắn, “Nhưng anh mấy ngày liền không ăn gì rồi, anh phải ăn gì đó chứ?”
Lý Đỗi Đỗi nhìn chằm chằm tôi, sắc mặt có chút không vui.
“Đã là lúc nào rồi, hơn nữa cơ thể anh đang bị thương, anh không thể kén ăn như vậy.”
Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi một lúc sau đó không nói gì đứng dậy và bước về phía tôi. Lúc hắn tiến gần lại, con gà trong tay dường như nhận phải một sự uy hϊếp và kinh động cực lớn, nó bắt đầu giãy giụa điên cuồng hệt như hồi quang phản chiếu. Nhưng khi Lý Đỗi Đỗi bước gần hơn chút nữa, nó không còn động đậy gì mà nằm yên lặng như chết.
Lý Đỗi Đỗi đứng trước mặt tôi, bóng của hắn tựa như bao trùm cả người tôi.
“Ngươi dùng thứ đồ ăn ti tiện này để sỉ nhục ta?”
Ti tiện? Sỉ nhục?
Sau này khi anh uống bột máu, ăn canh chua cay máu có cảm thấy một chút ti tiện nào không? Đó chẳng phải cũng chế xuất từ máu của gà vịt heo bò sao? Lúc giữa các ma cà rồng tranh luận về việc uống bột máu chay hay mặn, anh còn lên mạng khoác chiếc áo ăn chay rồi phất cờ hô hào mà? Bồi Bồi đã mách tôi nghe hết rồi.
“Cái này…”, tôi còn muốn giải thích đôi câu, bất chợt Lý Đỗi Đỗi nhấc tay lên bóp cổ tôi.
“Ngươi dựa vào cái gì?”, những ngón tay Lý Đỗi Đỗi càng thêm siết chặt cổ tôi. Tận lúc này tôi mới cảm thấy bị áp lực, trong lúc căng thẳng, tay tôi buông lỏng ra, con gà trống cứ thế chạy thoát.
Nhưng Lý Đỗi Đỗi không hề thả lỏng tay.
Ngón tay hắn di chuyển lên trên cằm tôi, ép tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi dựa vào cái gì mà không sợ ta?”
Dựa vào cái gì không sợ hắn ư?
Bởi vì từ sâu trong tâm khảm tôi biết được một điều chắc chắn rằng…
“Anh sẽ không gϊếŧ em.”
Khóe môi Lý Đỗi Đỗi bất chợt cong lên tạo nên một nụ cười đầy trào phúng. Và rồi hoàn toàn bất ngờ, Lý Đỗi Đỗi hơi cúi đầu xuống cắn lên môi tôi.
Đó không phải là một nụ hôn mà hắn đang trực tiếp cắn nát môi tôi, tựa như muốn rút cạn hết thảy máu trong miệng. Còn rất nhiều máu đang thuận theo cằm chảy xuống, răng nanh của hắn vì đuổi theo dòng máu mà tạo nên một vết xước trên cổ tôi. Cuối cùng tại một bên cổ, hắn không tiếc sức lực mà dùng hai răng nanh của mình cắn phập vào.
Đầu óc tôi giờ khắc này là một mảng trống rỗng…
Lý Đỗi Đỗi cắn tôi…
Sự đau đớn cùng cảm giác máu đang chảy xuống chỉ mang đến cho tôi duy nhất năm chữ…
Lý Đỗi Đỗi cắn tôi.
Hắn hút hết nhiệt độ trong người tôi khiến những đầu ngón tay tôi bắt đầu lạnh toát, hai chân bủn rủn. Nếu như không có cánh tay hắn giữ lấy eo, tôi nghĩ giờ phút này mình đã quỳ trên đất. Tôi muốn đẩy hắn ra nhưng hai tay đã vô lực, chỉ có thể đặt lên trước ngực hắn như đáp lại cái ôm của hắn.
Hắn dùng hết sức lực giữ chặt lấy tôi, dùng sự lạnh lẽo của hắn rút cạn thân nhiệt tôi. Cuối cùng hai răng nanh của hắn hơi động đậy, hắn giật mạnh đầu ra, nghỉ ngơi một chốc và “thu” cặp răng nanh vào. Hắn ôm lấy tôi và nhẹ nhàng phà hơi vào tai tôi.
Hơi thở đó trầm đυ.c hơn bình thường rất nhiều, cũng vô cùng khản đặc.
“Ta có thể gϊếŧ ngươi”, như đang nỉ non với người tình, từng lời nói đáng sợ của hắn cứ thế rót vào tai tôi, “Hãy vĩnh viễn giữ lấy nỗi kính sợ này đi, đồ con sâu cái kiến.”
Vì mất quá nhiều máu, tôi bắt đầu cảm thấy mông lung, chưa kịp phản ứng gì cơ thể đã mềm nhũn và ngất xỉu ngay trong vòng tay hắn.
Lúc bóng tối hoàn toàn bao trùm, thứ duy nhất tôi cảm nhận được đó là vòng tay giá lạnh nhưng mạnh mẽ của hắn chưa từng buông lỏng tôi.