Chương 12

Trong khoảnh khắc, tôi bỗng thấy Lý Đỗi Đỗi đã trở thành nam thần của mình. Tuy nhiên điều đó chỉ tồn tại trong tích tắc.

Vệ Vô Thường giang một tay và che ngay trước phần bụng của tôi, hành động này của anh ta, theo những phim truyền hình tôi đã xem qua, không phải là hành động ngăn tôi chạy trốn, mà đó chính là đang bảo vệ tôi. Lý Đỗi Đỗi đương nhiên cũng từng xem qua phim truyền hình, ánh mắt hắn không chút che đậy mà nhìn chằm chằm vào Vệ Vô Thường, biểu tình càng thêm kì quái.

Hắn ta hình như đã hiểu lầm gì đó, nhưng cũng chẳng có cách nào khác vì hiện tại tôi làm gì có thời gian đi giải thích chứ. Hơn nữa tôi cũng không hiểu tên bắt cóc này vì sao lại làm ra hành động như vậy mà!

"Các người cứ tiếp tục nói chuyện đi", Lý Đỗi Đỗi phun ra mấy chữ này xong liền xoay người, từ cửa sổ nhảy thẳng xuống dưới.

W.....what!?

Tôi nghẹn lời, trân trối nhìn việc vừa xảy ra, anh hai à, anh đến cứu người cũng đừng bỏ đi một cách tùy tiện như thế được không?! Ngay cả nụ cười vui sướиɠ khi thấy hắn đến còn chưa kịp nở cơ mà?

Hắn vừa nhảy xuống xong, tôi liền nghe được ở dưới lầu là tiếng Bồi Bồi vừa thở hổn hển vừa rống to, "Người đâu? Anh cứu được cô ấy chưa? Vì sao chỉ mình anh đi xuống? Tên đó lại chạy thoát rồi hả?"

Vệ Vô Thường không nói gì thêm mà vội vã nắm lấy cánh tay tôi. Khi thấy gã thật sự muốn dẫn tôi đi, tôi vội vàng kêu to, ánh mắt chân thành tha thiết, "Chờ một chút! Những người này không phải kẻ thù của anh đâu, bọn họ sẽ giúp anh mà! Anh tin tôi đi!"

"Ta không tin cô", sự thẳng thắn của Vệ Vô Thường khiến tôi nhất thời cạn lời. Nhưng anh ta nói cũng có lý, tôi bị anh ta bắt tới đây, tuy rằng nói chuyện khách sáo, nhưng trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào ai biết được.

Trong lúc hai chúng tôi nói chuyện, ngoài cửa sổ lại thấp thoáng một bóng người bay lên, lần này người đến là Lý Bồi Bồi. Tôi phút chốc như gặp lại cố nhân lâu ngày xa cách, hai mắt lưng tròng mà hét lên, "Bồi Bồi!"

"Con mẹ nó! Mau thả người của bà đây ra mau!", Bồi Bồi so với cái tên Lý Đỗi Đỗi tâm tình quái đản kia không hề giống nhau! Suy cho cùng cô ấy mới có khí thế của người đi cứu người. Câu chuyện rốt cuộc cũng quay về kịch bản bắt cóc ban đầu của nó.

Tuy rằng trong tình tiết không có việc vừa tới liền mở miệng "thăm hỏi" mẹ của tên bắt cóc...

Nhưng mà đối với những phi nhân loại kỳ quái này, bạn còn có thể mong chờ sẽ có một diễn biến như bình thường sao?!

Vệ Vô Thường vốn là một người cổ đại, bị mắng một câu hiện đại như thế, phút chốc không khí xung quanh anh ta bỗng chốc trầm xuống và lạnh lẽo hơn.

"Trước tiên hai người đừng động thủ! Chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc!", tôi ngỏ ý mong muốn song phương có thể thông qua nói chuyện mà giải quyết xung đột trong hòa bình, "Tìm hiểu nhu cầu của hai bên, không cần dúng đến vũ lực..."

"Nói chuyện cái rắm ấy! Bà đây trước nay chưa từng bị người ta thao túng, lần này quá nhục nhã! Hôm nay không đánh tên này chết chôn sâu dưới ba lớp đất, tớ về sau sẽ chuyển nghề bán bánh quẩy chiên lề đường!". Bồi Bồi không thèm nghe một lời tôi nói, roi Đản Đản trên tay cô ấy phất một cái, chiếc roi lập tức quất về phía Vệ Vô Thường.

Cũng không thèm nghĩ đến sự an toàn của "con tin" là tôi đây!

Nhưng cũng may, Vệ Vô Thường không có ý định gϊếŧ tôi, anh ta nhanh chóng đẩy tôi ra ngoài. Cánh tay cùng đôi chân bèo nhèo của tôi bị đẩy như vậy không khỏi loạng choạng, đầu cứ thế đập về phía bên cạnh khiến miệng ngậm đầy đất cát. Chờ đến khi tôi mặt mày bám đầy bụi cát bò dậy thì ở bên kia, cương thi ngàn năm cùng ma cà rồng đã bắt đầu lao vào đánh nhau.

Hai tay bị trói ở phía sau, tôi trầm mặc ngồi ở bên cạnh xem, xem nửa ngày trời cuối cùng mới hiểu rõ một điều...

Lý Bồi Bồi và Lý Đỗi Đỗi chả khác gì nhau! Thì ra cô ấy mượn việc đến cứu người chỉ để che đậy cho mục đích báo thù của mình!

Đúng là phi nhân loại, đến một con đáng tin cậy đều không có! Sau chiến tranh Thế giới thứ hai, Thế giới đã được một khoảng thời gian hòa bình khá dài, số lượng loài của bọn họ không tăng lên ngược lại còn giảm bớt, nghĩ lại tất cả đều có nguyên nhân!

Đúng là một đám khốn kiếp!

Theo lý mà nói, Lý Bồi Bồi đánh không lại Vệ Vô Thường, vì từ lần đầu tiên gặp mặt Vệ Vô Thường, sự chênh lệch về đẳng cấp giữa Bồi Bồi và anh ta không chỉ là một chút. Nhưng hiện tại, có lẽ là do phá kết giới của Lý Đỗi Đỗi, cơ thể còn đang bị thương, nên mới cùng Lý Bồi Bồi mãi chẳng phân nổi cao thấp.

Tôi quan sát họ hồi lâu, trong lòng không lo lắng cho ai mà chỉ lo lắng cho mình. Cái tòa nhà cũ nát sắp bị dỡ bỏ này vốn dĩ đã lung lay muốn sụp, bây giờ lại bị bọn họ "oanh tạc" như vậy, tôi nghĩ không cần công nhân đến phá bỏ nữa. Bê tông cốt thép của tòa nhà đều đang rung lắc dữ dội, ngay cả người bình thường như tôi cũng có thể thấy được cái khe nứt trên tường đang ngày càng nứt rộng ra.

Dây trói trên chân tôi đã được tháo, việc chạy trốn không thành vấn đề, vấn đề là tôi không dám đi xuống lầu. Vì nhỡ đâu mới chạy một nửa, cầu thang sụp xuống, tôi đây chẳng phải là bị chôn sống sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi liền chạy tới cửa sổ bên cạnh, nhìn xuống phía dưới. Ở dưới lầu, mặc kệ tình hình đang nguy cấp bên trong, tên khốn Lý Đỗi Đỗi còn có thể khoanh tay, như không có chuyện gì xảy ra mà thư thả chơi game.

Tuy rằng biểu hiện của hắn khiến người ta sốt ruột, nhưng sự hiện diện của hắn lại ánh sáng duy nhất nơi cuối con đường của tôi, khiến tôi không kiềm được vui sướиɠ. "Lý Đỗi Đỗi!", tôi gọi lớn, "Tòa nhà sắp sụp rồi! Anh mau cứu tôi đi!"

Hắn ngửa mặt nhìn tôi, ánh mắt sáng quét xuyên qua màn đêm cùng tầng tầng lớp lớp bụi bậm xung quanh, sau đó với một bộ mặt lạnh nhạt cùng quái gở, hắn nói, "Hửm? Không nói chuyện nữa hả?"

Sàn nhà dưới chân tôi không ngừng rung lắc dữ dội, tuy trong lòng tức đến hộc máu nhưng tôi không dám nổi cáu với hắn, "Tôi sẽ nhảy xuống, anh nhớ đỡ tôi đó!"

"Không đỡ."

"Vì cái gì anh không chịu đỡ?"

"Vì cô béo."

"......"

Tôi..... nếu ngày nào đó được cầm dao trong tay, tôi nhất định sẽ chém chết cái tên Lý Đỗi Cẩu này!

Nhưng điều sỉ nhục nhất chính là, tôi bây giờ lại phải kiềm chế cơn cuồng nộ của mình xuống và bình tĩnh giải thích, "Tôi không béo, chỉ hơn năm mươi cân một chút thôi à! Anh nhất định sẽ đỡ được!"

"Hơn năm mươi cần còn không biết xấu hổ mà la lớn như vậy sao?"

(Tây: Hơn năm mươi ký bộ mập lắm sao? =.= vậy mình là heo rồi)

"......"

Con mẹ nó, nếu trên tay tôi có axít, tôi nhất định không do dự mà tại thẳng xuống mặt của hắn ta!

Cái thứ siêu cấp thích cạnh khóe người khác này thật khiến tôi muốn hy sinh cả tính mạng mà một phen sống mái với hắn!

Trong lúc tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc thì đột nhiên góc tường bỗng nứt toạc ra, cả tòa nhà lung lay muốn đổ sụp xuống. Tôi bây giờ không ôm hy vọng gì ở Lý Đỗi Đỗi nữa nên đành quay đầu hòng cầu cứu Bồi Bồi, hoặc giả Bồi Bồi không cứu tôi, thì kêu cái người ít nhiều đã từng điều khiển qua đại cuộc là tên tướng quân kia cũng được.

Nhưng quả nhiên hai người này, so với Lý Đỗi Đỗi, càng không đáng tin cậy! Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà hai người bọn họ đã đi đến nơi khác đánh nhau rồi, bây giờ một bóng người cũng chẳng có!

Tôi là con tin nha! Tôi mới là người bị bắt cóc đáng thương cơ mà? Các người, một kẻ là bắt cóc, hai người tới cứu con tin, có thể làm tròn vai trò của mình một chút được không?

Tại sao những chuyện, những tình huống không đáng có cứ luôn đeo bám, xảy ra với tôi như vậy?

Tôi bây giờ giống hệt một diễn viên đi nhầm phim trường, nội tâm hoàn toàn suy sụp, tâm trạng tôi bây giờ chẳng khác gì tòa nhà cũ kĩ này, tiếng sụp đổ không ngừng vang lên bên tai. Sàn nhà dưới chân lại rung lắc dữ dội hơn, giống như đang có một trận động đất cấp tám. Lòng tôi tràn ngập sự tuyệt vọng, tuy thế trong lòng lại thầm hạ quyết tâm, tôi cắn chặt răng, mở to mắt, không buồn quay đầu mà bước lên bệ cửa sổ, sau đó hai chân dùng hết sức bình sinh nhún một cái và nhảy ra khỏi tòa nhà. Lúc đó tôi không có bất kì ý nghĩ nào khác, chỉ nghĩ có thể dùng cú nhảy cuối cùng này....

Đè chết tên Lý Đỗi Đỗi khốn kiếp kia!

Nhưng khi tôi còn chưa kịp cảm nhận bản thân đang rơi xuống thì đầu liền chạm vào một l*иg ngực rắn chắc, sau đó eo bị người ta ôm chặt. Cảm giác cổ tay nhẹ đi, dây thừng trói hai tay sau lưng tôi phút chốc được tháo ra. Lý Đỗi Đỗi ôm ngang người tôi, đem người tôi dán chặt vào thân thể lạnh lẽo, không có lấy một chút độ ấm của hắn, sau đó dùng giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt nói, "Nếu sau này cô còn ăn nhiều thì tôi thật sự không ôm nổi đâu", hắn tiếp tục, "Tiền thuê nhà còn thiếu đều cầm đi nuôi thịt mỡ à, về nhà liền giảm béo ngay cho tôi."

Tôi thoáng nhìn xuống, với độ cao tương đương bốn tầng lầu mà dưới chân lại trống không. Lý Đỗi Đỗi chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng. Sau tíc tắc quyết liệt khi nãy, bây giờ nghĩ lại khiến tôi không khỏi sợ hãi, một sự lạnh lẽo theo cột sống truyền thẳng lên đại não. Tôi sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng, theo bản năng liền gắt gao ôm chặt lấy eo Lý Đỗi Đỗi. Tôi vùi đầu vào ngực hắn, cột sống tựa như cứng đờ không duỗi thẳng được.

Sợ quá, mẹ nó, tôi thiếu chút nữa đã ngã chết rồi, thật sự đáng sợ mà!

Hành động này của tôi không biết kéo dài bao lâu, chỉ biết khi hai cánh tay vì ôm quá chặt mà bủn rủn phát run, tôi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi, "Xuống... Mau xuống đi! Anh mau thả tôi xuống... Tôi muốn đứng trên mặt đất!"

Vừa mở miệng, giọng nói của tôi run rẩy đến lắp bắp, mà tôi cũng không tài nào khống chế được, âm thanh nghe như tiếng khóc nức nở, tôi cũng không thể khống chế. Khẽ chớp chớp mắt, trước mắt bỗng có chút nhạt nhòa.

Tôi bị dọa sợ đến phát khóc rồi.

Thật mất mặt làm sao!

Nhưng thật sự tôi đã bị dọa phát khóc, hóa ra tôi không hề dũng cảm như mình vẫn tưởng, cũng không dũng cảm được như Lý Đỗi Đỗi. Hắn ta im lặng thả tôi xuống đất, sau đó vẫn duy trì sự trầm mặc.

Tôi vừa đứng vững thì liền đẩy hắn ta ra. Tôi nhìn chằm chằm Lý Đỗi Đỗi, hắn cũng nhìn chằm chằm tôi, trong ánh mắt có một tia dao động.

Tôi chỉ vào mũi hắn, mất nửa ngày nước mắt ở khóe mắt mới rơi xuống, "Tôi nói cho anh biết! Anh hôm nay quá đáng lắm!"

Tôi rất tức giận, cực kì tức giận.

Tôi không chỉ giận Lý Đỗi Đỗi hay trêu đùa tôi, tôi còn tức giận hắn ta trong tình huống như vừa rồi còn có thể móc mỉa tôi. Mà càng giận dữ hơn chính là, con mẹ nó, tôi trong hoàn cảnh khi nãy khi ôm hắn, cư nhiên còn có ý nghĩ dựa dẫm vào hắn, giống như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng, nắm lấy hi vọng cuối cùng. Hắn kiểm soát tình hình, hắn khống chế mọi thứ, và việc cứu tôi cũng dễ như trở bàn tay. Thế mà tôi ngoài việc ỷ lại vào hắn thì không còn lựa chọn nào khác.

Tôi cực kì, cực kì, cực kì tức giận!

Tòa nhà bên cạnh rốt cuộc không đứng vững được nữa, phút chốc đổ sụp xuống. Một tiếng động kinh trời vang lên, bụi đất bay mịt mù, mà Lý Đỗi Đỗi vẫn đứng yên ổn trong thế giới của hắn, mặc kệ đám bụi mù đang bay tán loạn xung quanh. Hắn ta vẫn như cũ đứng vững như Thái Sơn, ở trong kết giới tròn vo như vỏ trứng, ngăn lớp đất cát bên ngoài, mà tôi cùng hắn ta bây giờ lại như đang ở một không gian khác, một không gian kín kẽ.

Tôi trừng mắt nhìn hắn, hắn ta nhìn lại tôi, không khí xung quanh chỉ còn sự trầm mặc.

"Vì cái gì anh không chịu xin lỗi tôi?", tôi rốt cuộc nhịn không được liền lên tiếng chất vấn hắn, "Có phải anh sẽ không xin lỗi đúng không? Anh có biết anh trêu đùa tôi như vậy quá đáng lắm không? Anh có biết tôi giận đến mức nào không?"

"Tôi thấy rồi."

"Vậy anh còn không mau xin lỗi đi?"

Hắn ta phán một câu cụt lủn, "Không bao giờ."

"......"

Giờ này khắc này, trong tình cảnh này, ai có thể lý giải giúp tôi không? Ai có thể lý giải giúp tôi hả trời!?

Nếu tôi là một con chó mực, tôi sẽ lập tức tự sát sau đó hất vào người hắn ta một thau máu chó! Có lẽ là do ủy khuất quá nhiều, tức giận cũng nhiều, thế mà một câu tôi cũng không nói trả được.

Bụi đất xung quanh dần dần tản đi, hai bóng người bay trên không, ánh sáng từ cuộc chiến cứ thế vụt sáng trong bóng đêm vô cùng bắt mắt, tôi nghĩ sự ồn ào này chắc hẳn truyền đi rất xa. Tôi nhìn bọn họ lại thấy tức, ngồi xổm xuống nhặt một miếng gạch, cánh tay quay một vòng sau đó liền hướng lên trời mà ném. Tôi mắng Lý Đỗi Đỗi không lại, mắng người khác tôi vẫn có thể,

"Hai người mau xuống đây cho tôi! Đánh đến nỗi yêu nhau luôn rồi hả, hai tên khốn kia!"

Kết giới của Lý Đỗi Đỗi ngăn bụi đất bên ngoài, nhưng không hề cản miếng gạch tôi ném. Tôi cũng không hề nghĩ tới, miếng gạch tôi dùng lòng thù hận ném đi cư nhiên lại chính xác như vậy, một đường bay thẳng tới eo Vệ Vô Thường. Người hắn ta khẽ khựng lại, liền trúng phải một roi của Bồi Bồi, cô ấy cười to, "Xem bà đây hôm nay nhất định quất chết ngươi!"

Cô ấy cười chưa xong, tôi liền ném thêm một cục đá vào ót của cô ấy khiến cô ấy có chút ngẩn ra, tôi rống to gọi Bồi Bồi, "Lý Bồi Bồi, nếu cậu lại khoe khoang, khi về tớ liền đem nấu con Mãng Tử! Xe cứu hỏa sắp tới rồi, các người còn không mau trốn đi nơi khác đi! Có phải không muốn sống nữa phải không? Còn cương thi kia nữa, còn muốn tìm lại trái tim quái quỷ của mình nữa không, mau xuống đây hết đi, nhanh lên!"

Vệ Vô Thường im lặng, còn Bồi Bồi có vẻ nơm nớp lo sợ, thân hình cô ấy chợt lóe lên, chớp mắt đã bay xuống đất. Cô ấy đến bên cạnh Lý Đỗi Đỗi nhỏ giọng hỏi hắn, "Tiểu Tín lúc giận lên thật biết hù dọa người khác, anh làm cách nào lại lây tính của mình cho cô ấy rồi?"

Lý Đỗi Đỗi sa sầm mặt nhưng vẫn ra vẻ trấn định. Hắn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm người còn đang bay giữa không trung là Vệ Vô Thường nói, "Mau xuống đi. Đến nơi khác trước rồi nói chuyện."

Hắn ta cùng Vệ Vô Thường lặng im, giao chiến qua ánh mắt...

"Nhìn nhau lâu như vậy, các người đang thả thính nhau à?", tôi mặt đen sì nhìn chằm chằm Lý Đỗi Đỗi, "Lúc nên ra tay sao các người lại không ai động thủ vậy?"

Lý Đỗi Đỗi vẫn trầm mặc như cũ, chỉ nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên tay mình. Đúng lúc này, Vệ Vô Thường liền nhanh chóng đáp xuống, "Hôm nay tôi không phải đối thủ của anh. Tại hạ nhận thua."

Lý Đỗi Đỗi vô cùng cao ngạo nói, "Biết thì tốt."

"Tôi biết pháp trận của anh còn chưa vẽ xong, anh muốn cho mọi người biết sự tồn tại của phi nhân loại hay sao?", tôi lạnh nhạt nhắc nhở.

Lý Đỗi Đỗi không phản bác, ngoan ngoãn khởi động pháp trận. Pháp trận sáng lên, nháy mắt, tòa nhà đổ nát cùng những đống gạch vụn xung quanh đã biến mất, thay vào đó chính là một bàn làm việc có chút bừa bộn, còn có đèn huỳnh quang và bộ sofa bằng da.

Chúng tôi đang ở một văn phòng làm việc.

Tôi đoán đây là văn phòng của Lý Đỗi Đỗi ở Hiệp hội, mang Vệ Vô Thường đến nơi này thật sự là lựa chọn tốt nhất. Hiệp hội ngầm dưới lòng đất này của họ không biết có bao nhiêu kết giới pháp trận, muốn giam Vệ Vô Thường lại bên trong, quả thật dễ như trở bàn tay.

Khi hoàn cảnh xung quanh thay đổi, sự tức giận ban nãy của tôi cũng được dịu đi đôi chút.

Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn thẳng vào ba người không đáng tin cậy kia rồi nói, "Được rồi, mấy người náo loạn xong rồi phải không? Vậy bây giờ chúng ta hãy dùng cách của những người trưởng thành, bình tĩnh, thành thật nói chuyện với nhau nào!"