Chương 9: Mang đồ ăn đến

Thẩm An và Thẩm Ninh ngày hôm nay không chỉ có cơm trưa ăn, mà còn được ăn món ngon mà Thẩm tam thúc, Thẩm tam thẩm, Thẩm Kim, Thẩm Ngân, Thẩm Thiết, Thẩm Điềm đều chưa từng được nếm thử! ! ! !

Chỉ với lá cây hái trong rừng và một ít tro bếp mà lại có thể làm ra món ngon đến vậy! ! !

Hai tiểu huynh muội vì chuyện phân gia mà sống trong nơm nớp lo âu suốt nhiều tháng, giờ đây vui mừng khôn xiết.

Điều này có nghĩa là gì? Điều này nói rõ bọn họ sẽ không bao giờ phải chịu đói nữa! ! !

Trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn Tang La tràn đầy sùng bái, đại tẩu thật sự quá lợi hại, đại tẩu thật sự quá tốt!

Hai khuôn mặt nhếch nhác như hai đứa trẻ tị nạn nở bừng nụ cười, Thẩm An vừa ăn vừa cười, nhưng lại suýt rơi nước mắt. Trước đây lo lắng sợ hãi bao nhiêu, thì bây giờ mũi lại chua xót bấy nhiêu.

Ba người cùng chia nhau ăn hết một bát nước đường trộn đậu phụ thần tiên, ăn xong, Thẩm An nhìn bát còn lại, rồi lại nhìn Tang La, dò hỏi: "Đại tẩu, bát này có thể mang cho Trần A gia và Trần a nãi được không ạ?"

Rất có lương tâm.

Tang La cười nói: "Tất nhiên, nhưng cách làm món này chúng ta phải giữ bí mật nhé. Hai ngày nữa là đến phiên chợ, đến lúc đó chúng ta làm xong mang ra chợ bán thử xem sao, phải dựa vào cái này kiếm chút bạc mua gạo ăn. Nếu cách làm truyền ra ngoài, món này sẽ không còn giá trị nữa."

Mặc dù đậu phụ thần tiên ngon, nhưng không thể thay thế cơm ăn. Tiền nong vẫn đặt ở vị trí hàng đầu để sinh tồn.

Hai huynh muội hiểu rõ lời này của Tang La, bởi vì bọn họ đã tận mắt chứng kiến

cách làm món này, thực sự rất đơn giản. Thẩm An cùng Trầm Ninh cùng nhau gật đầu: "Biết, chúng ta nhất định sẽ không nói!"

Nghĩ đến việc có thể bán thứ này để đổi lấy lương thực, hắn càng cười toe toét.

Tang La thấy hai người đều hiểu chuyện, liền cười, cắt nhỏ phần đậu phụ còn lại, rưới thêm nước đường, rồi đích thân bưng, ba người cùng nhau đi về thôn.

Giữa trưa, mọi nhà đều đang nghỉ trưa hoặc chuẩn bị nghỉ trưa, trên đường thôn cũng không có ai.

Cửa viện Trần gia chỉ khép hờ, trong sân có hai hài tử, nam hài lớn hơn trông khoảng mười một mười hai tuổi, còn nữ hài nhỏ hơn khoảng năm sáu tuổi.

Ba người vừa đến cửa viện Trần gia, hai huynh muội Trần gia đã nhìn thấy, nữ hài nhỏ tuổi kia đặc biệt vui mừng, còn mang theo chút giọng sữa gọi Tiểu An ca ca, A Ninh tỷ tỷ, rồi chạy tới.

Nam hài lớn tuổi kia thì hướng vào trong nhà hô một tiếng: "Gia, nãi, Thẩm đại tẩu và Tiểu An, A Ninh đến rồi."

Cả nhà Trần gia đều chưa ngủ, đang ở trong nhà chính. Trần lão hán và Trần bà tử nghe tiếng cháu trai liền đi ra, nhi tử Trần Hữu Điền và tức phụ Tần Phương Nương đi theo sau phía sau.

"Sao các ngươi lại đến đây?" Trần bà tử vừa đi ra đón vừa hỏi, lời vừa dứt, bà ấy nhìn thấy Tang La đang cầm trên tay một bát màu xanh ngọc bích: "Đây là?"

"Là chút đồ ăn do chính tay ta làm, mang đến cho ông bà và mọi người trong nhà nếm thử."

Hôm qua nửa đêm còn suýt chết đói, đến nỗi Thẩm An phải sang nhà họ cầu xin lương thực, vậy mà giờ đây lại có thể mang đồ ăn đến cho bọn họ?

Trần bà tử và Trần lão hán đều không kịp phản ứng.

Trần bà tử cúi đầu nhìn thứ màu xanh mướt kia, phải chăng là làm từ gạo bà ấy đã cho?

Nhưng cũng không giống lắm, hơn nữa với số gạo ít ỏi như vậy, Tang thị không nên chi tiêu dè dặt để ăn sao? Sao còn có thể mang đến cho bà ấy đây?

Chỉ trong chốc lát gặp gỡ, hai lão nhân đã suy nghĩ nhiều điều, Trần bà tử liền từ chối: "Tình huống hiện tại của các ngươi, có đồ ăn thì cứ giữ lại cho mình, ngươi và Tiểu An Ninh ăn nhiều hơn chẳng tốt hơn sao? Sao còn mang đến đây cho chúng ta?"

Tang La nở nụ cười, Trần bà tử khi đối mặt với nàng tuy không nói năng mềm mỏng, nhưng nàng có thể cảm nhận được thiện ý trong đó. Nàng đặt cái bát vào tay bà ấy, cười nói: "Đều nhờ ơn bà nửa đêm cho đường cho gạo, cháu mới qua cơn nguy kịch. Đây là đồ làm từ những thứ trong núi, không tốn lương thực. Bà cùng a gia, có Điền thúc, có Điền thẩm còn có hai đệ đệ muội muội cũng nếm thử tay nghề của ta, cũng là một chút tâm ý của cháu và Tiểu A Ninh."

Trần bà tử kinh ngạc đến mức lông mày cũng nhướng lên.

Tang thị từ khi nào lại biết nói năng khéo léo như vậy?

Bà ấy không có nhiều giao tiếp với Tang La, trong trí nhớ, nàng là một người rất e dè, gặp ai cũng chỉ mỉm cười nhẹ, không nói nhiều.

Trần bà tử nhìn vào bát đồ ăn, lại nhìn sang hai đứa nhỏ bên cạnh đang ríu rít nói với nhau về món ăn ngon thế nào, nước miếng suýt chảy ra, đôi mắt của đứa cháu gái nhỏ như bị dính chặt bởi món ăn...

"Có lòng rồi, vậy ta cũng không khách khí với cháu. Các ngươi vào nhà ngồi đi, ta đi đổi bát."

Tiểu cô nương Trần gia nãi nãi nhận đồ, vui mừng đến suýt reo lên. Vì có Tang La ở đây nên tiểu cô nương cố nén lại, nhưng vẫn không giấu được vẻ háo hức, ríu rít nói chuyện với Thẩm An và Thẩm Ninh.

Tần Phương Nương chuyển cái ghế đến cửa nhà chính, mời Tang La ngồi.

Tang La nói "Cảm ơn Điền thẩm", cười ngồi xuống, lại chào hỏi Trần Hữu Điền, gọi Điền thúc, sau đó mới quay sang hỏi Trần lão hán: "A gia, còn một việc nữa, dụng cụ tước gai của ông hiện đang có dùng không? Nếu không dùng đến, hai ngày nữa cháu muốn mượn dùng một chút."

Tháng tám, mọi nhà đều bận rộn dệt vải, việc tước gai lấy vỏ gai để dệt ít đi hẳn.

Trần lão hán tuy da mặt đen sạm nhưng lại rất dễ tính: "Đang để không đấy, dạo này không dùng đến. Cháu muốn dùng thì không cần đợi hai ngày, ta lấy cho cháu ngay bây giờ, cháu mang về luôn cũng được."

Nói rồi ông ấy đi lấy dụng cụ cho Tang La.

Trần bà tử đổ thức ăn vào bát nhà mình, rửa bát cho Tang La. Bà ấy ở trong bếp nghe hết câu chuyện, lúc này bưng bát rỗng ra hỏi Tang La: "Là muốn chuẩn bị quần áo cho mùa thu đông à?"

Trong lúc nói chuyện còn quét mắt nhìn hai huynh muội Thẩm An và Thẩm Ninh, xiêm y quá ngắn, không thể ngắn hơn nữa, cả cổ tay và mắt cá chân đều lộ ra một mảng lớn, bây giờ trời nóng nên cũng ổn. Qua một thời gian, trời sẽ trở lạnh, những người sống trên núi vốn đã lạnh hơn so với bên ngoài, xiêm y của hai đứa nhỏ này không thể chống chọi được với mùa thu.

Tang La lại lắc đầu: "Đó là chuyện phải tính sau, không có khung cửi thì cũng không dệt được vải. Cháu chỉ cắt một ít cây gai dại, định xe thành sợi gai rồi mang ra chợ đổi lấy vài vật dụng gia dụng. Cháu cũng không giấu gì bà, món đồ mà cháu vừa mang đến cho bà, cháu định làm một số để mang ra chợ bán, nhưng bà cũng thấy đấy, nhà cửa của chúng cháu chẳng có gì cả, muốn làm gì cũng chẳng có lấy một cái dụng cụ tử tế."

Thần sắc của Trần bà tử theo từng câu nói của Tang La mà dần dần trở nên dịu dàng hơn. Nghe đến những câu sau, bà ấy ngẫm lại cảnh tượng bà ấy nhìn thấy kTang La hi đến nhà vào sáng sớm hôm nay, trong lòng đã hiểu rõ, miệng khen ngợi: "Có kế hoạch là đúng, sống là phải như vậy, đồ đạc sắm sửa dần dần, ngày tháng cũng sẽ dần dần trôi qua."

Trần bà tử lại nói: "Nếu cháu làm đồ ăn để bán, thì ngày kia có phiên chợ, cũng không cần phải đợi xe xong gai để đổi đồ dùng. Nếu cần nồi niêu xoong chảo gì, nhà ta dọn dẹp lại một chút, tuy không có nhiều, nhưng cũng có thể cho cháu mượn dùng vài ngày."

Đợi xe xong gai đổi bạc thì nhanh nhất cũng phải đến phiên chợ sau mới xe được ít sợi gai để đổi đồ, mang về làm đồ bán thì phải đến phiên chợ sau nữa. Ở đây năm ngày mới có một phiên chợ, sao có thể chờ đợi được.

Tang La mang đồ đến một phần là thật lòng cảm kích hai lão nhân Trần gia, một phần trong lòng cũng có ý định mượn ít đồ, nghe Trần bà tử nói vậy, liền cười tươi tắn đáp lời: "Vậy thì tốt quá, cháu cảm ơn bà trước ạ."

Nàng cười rạng rỡ, khiến Trần bà tử lại nhìn nàng thêm vài lần.

Cũng hay nói lời cảm ơn, so với lúc mới phân gia, giờ đây gầy đến mức không còn hình người, dáng gầy như cọng củi, theo lý mà nói thì không thể coi là đẹp mắt. Nhưng so với trước đây, giờ đây miệng lưỡi ngọt ngào, hay cười, hành động và lời nói cũng thêm phần nhanh nhẹn, khiến người ta vô thức có thể bỏ qua khuôn mặt gầy guộc kia. Dù sao, trong thời buổi này, người gầy đến mức như vậy cũng không phải là hiếm gặp.

Đặc biệt là nụ cười rạng rỡ, xuôi theo lời nói, hoàn toàn khác biệt so với trước đây.

Trần bà tử thầm nghĩ, vài tháng không gặp, đây là đi một vòng trước mặt Diêm Vương, đã lột xác hoàn toàn rồi sao? Tuy nhiên, suy nghĩ kỹ lại, bản thân bà ấy cũng không có nhiều giao tiếp với Tang thị, có lẽ vốn dĩ nàng đã có tính cách như vậy, chỉ là trước đây gặp biến cố lớn nên mới đặc biệt trầm mặt?