Chương 6: Tổ câu cá

Tang La âm thầm quan sát mọi việc từ đầu đến cuối, lòng thầm khen ngợi: "Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện."

Nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy thương cảm cho đứa nhỏ. Hắn gánh vác quá nhiều, thật là vất vả.

Đời trước, nàng sống trong cô nhi viện từ thuở ấu thơ, đến đại học thì bận rộn với việc học và kiếm tiền. Sau khi tốt nghiệp, nàng dành cả năm để tích cóp tiền mua nhà. Sau đó, nàng mắc bệnh và sống một mình trên núi trong năm năm. Cuối cùng, nàng trải qua những ngày tháng cuối đời trong bệnh viện.

Cho nên cuộc sống bình yên chân chính nàng thực sự chưa từng có được một ngày nào.

Nhìn Thẩm An lúc này, Tang La như nhìn thấy chính mình thuở nhỏ.

Không muốn nhìn thấy đứa nhỏ gánh vác quá nhiều, nàng nở nụ cười đứng dậy, xách hai chiếc sọt ở góc tường: "Đã hứa sẽ dẫn các ngươi đi tìm thức ăn, giờ ta cũng có chút sức lực rồi, đi thôi, chúng ta đi dạo."

Huyện Kỳ Dương nhiều núi, Thôn Thập Lý là một thôn trang nhỏ nằm dưới chân núi.

Nơi người dân trong thôn tập trung sinh sống ở phía Đông, tuy cũng có núi nhưng không gần núi cao như vậy. Nơi Tang La ở cùng Thẩm An và Thẩm Ninh cách xa khu vực tập trung của người dân trong thôn, để đến nhà gần nhất ở thôn, bọn họ phải vượt qua ba ngọn núi về phía Đông.

Tất nhiên, nhiều ngọn núi gần thôn đã có chủ sở hữu. Các gia đình thường xuyên lên núi của bọn họ để kiếm củi. Nơi ở của Tang La và hai đứa nhỏ là một trong hai ngọn núi được phân chia cho bọn họ khi định cư ở đây. Do đó, những ngọn núi gần thôn này thường có người qua lại, có những con đường mòn được tạo ra tương đối an toàn.

Về phía Tây, là những ngọn núi trùng điệp, không biết đâu là điểm kết thúc. Theo ký ức của nguyên thân, thôn dân Thôn Thập Lý ít khi đi sâu vào trong núi.

Đương nhiên, một phần lý do là do Thôn Thập Lý hiện nay chủ yếu là người già yếu, phụ nữ và trẻ em. Hầu hết thanh niên trai tráng đã được điều động ra tiền tuyến. Một số người đã đi được vài năm mà chưa trở về, vẫn đang ở trong quân đội, nhưng ít nhất vẫn còn sống. Cũng có những người không may mắn, như Thẩm Liệt, đã lên chiến trường và không bao giờ trở về.

Việc trưng bình là điều bình thường trong lịch sử các triều đại, nhưng Đại Càn triều đặc biệt nghiêm trọng, đặc biệt là trong những năm gần đây khi tân hoàng đế lên kế vị, thích chinh phạt. Hầu như mỗi nhà đều có người được trưng bình ra tiền tuyến. Lần trưng binh hai năm trước không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng.

Với đội ngũ già yếu, phụ nữ và trẻ em như vậy, không ai trong thôn dám đi sâu vào núi.

Lúc này, Thẩm An và Thẩm Ninh, tiểu huynh muội mỗi đứa đeo một chiếc gùi, lững thững đi theo bên cạnh Tang La.

Thẩm Ninh do dự khuyên nhủ: "Đại tẩu, sức khỏe của tẩu vẫn chưa tốt, ở nhà nghỉ thêm hai ngày nữa đi? Tiết kiệm lương thực vẫn đủ cho chúng ta sống trong một thời gian ngắn, muội và nhị ca có thể đi tìm rau dại."

Đây là cảm giác sợ hãi của Tang La trước đó.

Thẩm An nhìn về hướng Tây nơi Tang La đang đi, nghi hoặc: "Đại tẩu, trước đây không phải tẩu cấm chúng ta vào núi sao? Đại ca trước đây cũng không cho phép chúng ta vào núi."

Tất nhiên Tang la không dám vào sâu trong núi, huống hồ nữa... Nàng liếc mắt nhìn hai tiểu huynh muội, xiêm y của chúng đã ngắn đến mức chỉ còn ngang bắp chân. Lão đại lộ ra một đoạn cổ chân, nàng cũng không dám dẫn hai tiểu tử này đi vào sâu trong, thật muốn bị trùng xà kề chân lên cổ cắn một cái, không có độc thì không sao, gặp phải độc thì tội nghiệt của nàng sẽ lớn hơn.

Không đi sâu vào, chúng ta chỉ đi dạo bên ngoài.

Vai của Thẩm An rõ ràng sụt xuống: "Bên ngoài không còn gì nữa, chúng ta không phải ngày nào cũng đi dạo sao?"

Trước đây, ma xui quỷ khiến hắn lại tin lời đại tẩu có biện pháp? Nếu có biện pháp thì sao đến giờ này vẫn chưa dùng, để mọi người đói đến mức suýt mất mạng?

Lúc này, Thẩm An cảm thấy mình thật ngốc nghếch, chắc chắn là do cháo trắng buổi sáng quá thơm nên đã làm cho đầu óc hắn trở nên mụ mị.

Một bên ảo não, một bên may mắn vì lúc đó hắn đã vơ được ít gạo bỏ vào túi, lại may mắn mình vừa rồi tiết kiệm được một nửa cháo để cho A Ninh ăn.

Việc hắn để dành một nửa cháo quả nhiên là đúng đắn. Tuy đại tẩu đối xử tốt với hắn và muội muội, nhưng thực sự không đáng tin cậy, đặc biệt là sau khi ốm dậy lần này, càng có vẻ không đáng tin cậy hơn.

Trước đây, ít nhất đại tẩu còn biết tiết kiệm lương thực, nhưng bây giờ cách đại tẩu sử dụng lương thực khiến hắn lo lắng vô cùng. Theo cách ăn uống của đại tẩu, lương thực mà Trần a nãi cho mượn có thể đủ dùng trong vài ngày? Chờ ăn xong, bọn họ còn có thể tìm ai mượn lương thực?

Chỉ mới đeo gùi bước ra khỏi nhà tranh vài bước, lòng Thẩm An đã trĩu nặng lo âu.

Hắn còn muốn nói chỉ đi quanh đây thôi, cần gì đến hai cái gùi? Nhưng nghĩ đến việc đại tẩu bệnh nặng mới khỏi, lại vừa mới khen ngợi, hắn không muốn làm mất mặt đại tẩu, nên mới nhịn xuống. Dù sao gùi cũng không nặng là bao.

Chỉ là trong lòng hắn đã âm thầm quyết định, tối nay không thể để đại tẩu an bài thức ăn nữa.

Đại tẩu mới ốm dậy, cho đại tẩu ăn ngon hơn một chút, nhưng cũng không thể nấu cháo đặc như vậy. Phần của đại tẩu nấu riêng, cho ít rau dại hơn, bồi bổ vài ngày.

Phần của hắn và muội muội vẫn như trước, đào thêm rau dại, sang nhà tam thúc xin ít, chịu đựng một chút cũng có thể qua.

Tuyệt đối không thể giống như sáng nay, ba người cùng nấu cháo trắng đặc như vậy. Hư hỏng lương thực như vậy, đừng nói là mùa đông, ngay cả mùa thu này bọn họ cũng khó mà vượt qua.

Thẩm Ninh cũng nhìn nhị ca của mình, hai huynh muội nhìn nhau, trên mặt là cùng một nỗi lo lắng, hiển nhiên là có chung một suy nghĩ.

Tang La còn không biết mình đã bị hai huynh muội xếp vào hàng ngũ cực kỳ không đáng tin cậy, cười đầy tự tin: "Có đồ hay không, đi theo ta một vòng là biết ngay."

Nàng nhìn vào hai cái gùi trên lưng hai đứa nhỏ, có chút tiếc nuối, giá như có thêm vài cái gùi như vậy thì tốt biết bao, vẫn là đồ đạc quá ít.

Một lớn hai nhỏ, hai ý nghĩ trái ngược nhau, cầm gậy tre đi về con đường mòn ven núi bên cạnh.

Tang La đúng như lời nàng nói, dẫn theo hai huynh muội không đi vào sâu, chỉ tìm một con suối trên sườn núi phía tây nhà bọn họ.

Thẩm An nhìn những con cá nhỏ bơi lội trong dòng nước trong vắt, cuối cùng cũng biết được đại tẩu mình đang đánh chủ ý tới nơi nào: "Đại tẩu, những con cá này rất linh hoạt, khó bắt lắm, đệ và A Ninh đều đã đến đây, cả buổi chiều cũng không bắt được con nào."

Thẩm Ninh làm chứng: "Bơi quá nhanh, lại còn trơn trượt."

Tang La cười rộ lên: "Dùng tay bắt thì không dễ, nhưng chúng ta không cần dùng tay bắt, chúng ta đặt bẫy, đợi chúng tự bơi vào."

Nói rồi, nàng đưa tay lấy cái gùi trên lưng Thẩm An, hái một ít lá cỏ ven suối, lại nhặt một vài viên sỏi ném vào, đặt một viên đá lớn hơn nắm tay, cởi giày tất, xách theo cái gùi lội xuống suối.

Suối là nước chảy, chất lượng nước rất tốt, trong suốt thấy đáy, hơn nữa chỗ nước sâu nhất cũng chưa ngập đến đầu gối Tang La. Nàng đặt nghiêng cái gùi ở chỗ nước sâu nhất, từ dưới nước tìm kiếm mấy tảng đá có rêu xanh bỏ vào, vài bước đã quay lại bờ sông.

Thẩm An và Thẩm Ninh sửng sốt.

"Như vậy có thể bắt được cá sao?"

Tang La gật đầu: "Có mồi nhử thì có thể dụ được nhiều hơn, tiếc là hiện tại chúng ta không có, nhưng suối này có nhiều cá, thử trước đã, nếu ít thì đổi chỗ khác thả nhiều lần."

Nói xong liền lấy cái gùi trên lưng Thẩm Ninh đánh cái ổ thứ hai.

Thẩm An có chút hưng phấn.

"Đại tẩu, cái này để cho đệ."

"Được." Tiểu hài tử nào không thích chơi, huống hồ nước rất nông, Tang La cũng không do dự, cười đáp lời, chỉ cho hắn kỹ thuật đơn giản, nàng chỉ đứng ở một bên nhìn hai tiểu huynh muội lăn qua lăn lại.

Thẩm Ninh chính là cái đuôi nhỏ của nhị ca nàng ấy, vui vẻ đi theo phía sau ca ca, lúc thì hỗ trợ bắt đá cuội, lúc thì hỗ trợ từ vớt đá trong nước.

Hai huynh muội cùng nhau bàn bạc chọn một vị trí khác, làm theo cách của Tang La, sau đó vẻ mặt kích động lên bờ, hai mắt Thẩm An sáng lấp lánh, ngẩng đầu hỏi Tang La: "Đại tẩu ơi, khi nào cái gùi này sẽ đầy?"

Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của một đứa trẻ.

Tang La cười: "Chờ chạng vạng tối đến, bây giờ chúng ta đi kiếm cành cây để câu tôm."

Sự thật, đặt bẫy như vậy tốt nhất là sáng hôm sau đến lấy, sẽ thu hoạch được nhiều hơn, nhưng bụng đói cồn cào không thể đợi được, đành phải rút ngắn thời gian.

Hai chữ "câu tôm" lập tức thu hút sự chú ý của hai đứa nhỏ: "Tôm câu thế nào?"

Cách làm bẫy câu tôm rất đơn giản, Tang La mang theo hai đứa nhỏ ra bờ suối bẻ một số cành cây có lá, buộc thành từng bó. Cách xa hai bẫy bắt cá một chút, Tang La dùng đá đè cành cây có lá xuống nước.

Cách này mới lạ, hai đứa nhỏ chơi rất vui vẻ, đặt bẫy câu tôm ở bảy đoạn suối mới chịu dừng lại.

Lên bờ vẫn còn chưa thỏa mãn: "Đại tẩu ơi, sau đó thì sao? Bây giờ chúng ta làm gì?"

"Câu tôm cũng phải đợi đến chiều tối sao?"

Mỗi người một câu, sau đó hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tang La.

Sau khi đặt bẫy, tuy chưa thấy thành quả của việc bắt cá và câu tôm, nhưng độ tin cậy của Tang La trong lòng hai đứa nhỏ đã tăng lên rõ rệt.

Tang La nhìn hai đứa mhor, so với sự hoảng sợ và thất vọng vào đêm qua, hôm nay đã có nụ cười rõ ràng, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nàng bật cười: "Phải đợi, chúng ta đi làm việc khác trước đã."

Nàng gọi hai đứa nhỏ cùng đi.

Thẩm An không nhúc nhích được, quay đầu nhìn lại vị trí đặt gùi ở trong suối: "Đại tẩu ơi, chúng ta cứ đi như vậy sao? Nếu ai đó lấy mất gùi thì sao?"

Cơn vui chơi qua đi, tính cách tiểu quản gia lập tức quay trở lại, cá hay không cá lúc này đều là một chuyện khác, nhà bọn họ cũng chỉ có hai cái, không chỉ gùi, mà thực tế là nhà bọn họ bây giờ cái gì cũng quý hiếm, đồ đạc quá ít.

Nếu không bắt được cá, lại làm mất hai món đồ quý giá trong nhà, Thẩm An khóc cũng không có chỗ khóc.

Bước chân Thẩm Ninh vừa bước đi cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Tang La.

Tang La không lo lắng như vậy, cười nói: "Không sao đâu, hai đứa nhìn xem, vị trí đặt gùi rất kín đáo, đứng ở bờ nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy."

Hai huynh muội cùng nhìn về vị trí đặt gùi, quả thực rất khó nhìn thấy, lúc này mới thôi ý định ở lại trông coi.

Tang La xoa cái đầu nhỏ của Thẩm Ninh: "Đi thôi, dẫn các ngươi đi kiếm đồ ăn khác."

Khi nghe nói còn cách để kiếm được thức ăn khác, mắt hai huynh muội sáng bừng lên!

"Là gì ạ?"

Lời tác giả: Về địa danh, cần lưu ý rằng đây là một câu chuyện hư cấu, không liên quan đến thực tế. Tên huyện nơi nhân vật chính sinh sống được đặt là "Kỳ Dương" vì sau khi tìm kiếm hàng chục địa danh trên Baidu, tôi nhận thấy tất cả đều đã tồn tại trong thực tế, với tên gọi hoặc chữ viết tương đồng. Cuối cùng, tôi đành chịu thua. Tên các bang sau này cũng sẽ sử dụng địa danh lịch sử, tuy không hoàn toàn giống nhau, nhưng các bạn không nên liên tưởng quá nhiều đến thực tế. Đây là một câu chuyện hư cấu, hư cấu, hư cấu và có một số thiết lập riêng. Ví dụ, ngọn núi phía sau thôn Thập Lý, nếu bạn cố gắng liên hệ với thực tế, sẽ không bao giờ tìm được.