Chương 1: Cô vợ nhỏ

Khi tôi tỉnh dậy, tự nhiên tôi được làm mẹ.

Chín giờ sáng, tôi bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy vị tư bản mà ngày ngày tôi đang lệ thuộc vào là Lục Nhiễm đứng ở cửa ôm một con mèo con xinh đẹp.

Tôi còn chưa kịp nói chuyện, Lục Nhiễm đã nói: “An An đến tìm mẹ.”

Nói xong anh ôm mèo con đưa vào lòng tôi.

Tôi ôm con mèo Ragdoll tên An An, vẻ mặt khó hiểu: “Sếp Lục, anh làm gì vậy, muốn em làm bảo mẫu cho mèo à?”

Tôi đang nghỉ phép mà vẫn bắt tôi làm bảo mẫu đi trông mèo, tên tư bản xấu xa này thực sự không tiếc công sức để bòn rút chút giá trị thặng dư cuối cùng từ tôi.

Lục Nhiễm nheo đôi mắt đẹp lại, lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn ấn vài cái rồi đưa cho tôi.

Tôi xem qua mà thấy khó thở.

Lúc mười giờ tối qua Lục Nhiễm đăng lên vòng bạn bè một tấm hình chụp một con mèo con xinh đẹp với dòng chữ: “An An nhà tôi năm nay ba tuổi rồi.”

Cái này vẫn chưa phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là tôi đã thả tim và bình luận.

Bình luận của tôi là: “Xinh không, tôi sinh ra nó đấy, tôi là mẹ của nó.”

Điều kinh hoàng không phải là tin nhắn của tôi mà là tin nhắn của đồng nghiệp.

“Cái gì, sếp Lục và Tiểu Lê Nhi đã chính thức công khai rồi á. Trời ơi, couple văn phòng mà tôi khao khát cuối cùng đã trở thành thật rồi. Tôi cảm động quá đi mất.” Bình luận của trưởng phòng nhân sự.

“Tuy nói khoe tình cảm thì sẽ chết sớm, nhưng tôi ủng hộ cặp này. Sếp ơi, khi nào anh cho chúng tôi ăn kẹo cưới đây?”

“Á, không phải tôi là con cẩu độc thân duy nhất còn sót lại ở đây chứ?”

“Lầu trên ơi, không chỉ mình anh là cẩu độc thân đâu.”

“Trời ạ, sếp Lục và Tiểu Lê Nhi ở bên nhau sao, đây chính là Tổng giám đốc bá đạo và cô vợ nhỏ ở ngoài đời thật đúng không? Lâu ngày sinh tình?”

À, tôi là trợ lý của Lục Nhiễm.

Tiếp bên dưới toàn là mấy lời chúc phúc.

Sau khi xem xong, tôi đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng: “Sếp ơi, em có thể giải thích.”

Lục Nhiễm chỉ tay vào cửa, ra hiệu muốn vào nhà.

Tôi vội ôm lấy con mèo, xoay ngang người mời anh ấy vào.

Từng mô trí nhớ nhắc tôi đặt con mèo xuống trước, rồi cúi xuống lấy cho anh một đôi dép lê nam.

Lục Nhiễm dừng một chút: “Sao nhà em lại có dép lê nam?”

Trong lòng tôi âm thầm trợn mắt.

Hay là anh cứ trực tiếp hỏi em “Em có bạn trai chưa?” thì sẽ thẳng thắn hơn đó.

Tôi trả lời: “Trước đây bố em hay đến đây để kiểm tra sức khỏe, nên em chuẩn bị sẵn một đôi dép lê nam, anh yên tâm đi, đã giặt sạch rồi.”