Chương 20

Nông trường nhỏ này của cậu rất có khả năng là chốn bồng lai tiên cảnh mà mọi người thường nói. Có linh thổ, linh tuyền, linh lộ, một cây đào đã phát triển cực kì nhanh. Từ một hạt giống đã sinh trưởng thành một cái cây to rậm rạp hoa đào, biến thành những quả đào chín mọng.

Đêm nay vừa mới tiến vào nông trường, Bùi Dụ liền phát hiện từng quả đầu đều to hơn nắm đấm, đỏ ửng, trĩu nặng, khiến mấy cành đào bị cong xuống. Trong không khí tràn ngập mùi thơm mê người mà những loại hoa quả khác không có, thị giác và khứu giác xung kích khiến người ta nhịn không nổi thèm nhỏ dãi.

Bùi Dụ ngạc nhiên bước nhanh qua. Phần lớn quả đào đều có một màu hồng nhuận, xung quanh vỏ ngoài có một tầng lông tơ, giống như đôi má hồng của những thiếu nữ. Bên trong phần thịt quả có màu trắng nõn nà, cũng thơm ngào ngạt không kém.

Bùi Dụ chỉ nhìn thôi cũng đã nuốt một ngụm nước bọt. Thơm quá! Mấy quả đào này chắc chắn rất ngọt! Bùi Dụ đứng dưới tàng cây, cẩn thận hái một quả đào mật ửng đỏ ở gần mình nhất. Vì phơi dưới nắng nên quả đào có hơi ấm, cậu cảm giác được trọng lượng nặng trĩu của nó, cực kì vui mừng. Cậu chạy tới bên dòng suối, rửa qua quả đào bằng nước suối mát lạnh.

Cúi đầu nhìn quả đào bên trong dòng suối, Bùi Dụ cẩn thận rửa sạch đám lông tơ. Cậu rõ ràng cảm nhận được quả đào này có vỏ rất mỏng, thịt quả cực kì căng tròn. Vì sinh trưởng bên trong nông trường nên cậu hoàn toàn không phải lo về vấn đề sâu bệnh, cũng không cần bọc túi, vỏ ngoài của quả đào không hề có một vết xước. Có điều nếu cứ để chúng ở trên cây, không biết đám chim chóc kia có tới mổ không nữa?

Bùi Dụ cầm quả đào lên, không kịp chờ cắn một miếng. Lúc mới chạm vào thì thấy hơi giòn, nhưng thịt quả bên trong lại mềm mềm, dòng nước ngọt ngào nháy mắt chảy xuống, giống như quét sạch cái nóng và sự mệt mỏi, trong lòng sẽ chỉ còn lại tư vị thoải mái tuyệt vời này. Là một loại cảm giác dễ chịu thoải mái khi được nằm dưới một bóng cây râm mát giữa trời hè nóng rực.

Bùi Dụ đột nhiên trừng lớn mắt. Thật sự rất rất ngon! Đây là quả đào ngon nhất cậu từng được ăn!

Chỉ vài ba miếng, Bùi Dụ đã ăn hết một quả đào, chỉ còn lại hột đào, cậu tìm một khối đất gieo nó xuống. Có lẽ nó cũng có thể nảy mầm chăng?

Bùi Dụ định hái hết đào xuống, nếu không cậu sợ ngày mai nó sẽ bị rục hết sạch. Cậu cầm kéo lên, cắt một quả đào. Ngay lúc cậu đang chần chừ không biết đặt nó ở chỗ nào thì bỗng nhiên, một cái rổ tinh xảo to lớn xuất hiện ngay dưới chân cậu.

Bùi Dụ ngơ ngác, chậm rãi kịp phản ứng, có lẽ là Tinh Vân làm. Vì lúc trước khi cậu lẩm bẩm không biết nên bán cà chua như thế nào, chính Tinh Vân đã kịp thời xuất hiện.

Cậu đặt đào vào trong rổ, ước chừng mười phút sau, tất cả đào đều đã được hái xuống. Một cái rổ cực đại chứa đầy đào mật.

Nhiều đào như này, tự nhiên là không thể để trong nhà được, Bùi Dụ chỉ có thể mang rổ tới cửa hàng, đặt đào lên trên kệ, như thế đào mật sẽ được giữ nguyên trạng thái vừa được hái xuống. Cậu sẽ để ở nhà mấy quả, cũng mang tới vài quả cho Cam.

Mẹ Tống sẽ mua hoa quả đúng mùa cho hai anh em cậu ăn, cũng sẽ cho bọn họ vài đồng tiêu vặt, huống chi bây giờ trong tay cậu còn có tiền học bổng.

Cậu lấy tám quả đào mật, chuẩn bị trở về phòng ngủ thì tiếng chuông gió êm tai quen thuộc vang lên. Cậu nghiêng người nhìn, thấy một cái chấm đen ở ngoài vũ trụ đang dần dần tiến tới, đó là một chiếc phi thuyền to lớn màu xanh đen.

Bùi Dụ không dám xác định người tới là khách hay là địch, chỉ có thể chờ tới khi người đó xuất hiện.

Phi thuyền ngày càng tới gần, theo sau nó càng có nhiều phi thuyền lao ra từ hai bên trái phải.

Bùi Dụ kinh ngạc phát hiện hóa ra không chỉ có một chiếc phi thuyền, càng thêm bất an.

Tinh Vân đại khái cảm ứng được sự biến hóa của cậu, lập tức lên tiếng an ủi: "Kiểm tra đo lường phát hiện người đến không có dấu hiệu sử dụng vũ khí mang tính công kích, xin cậu hãy yên tâm."

Nghe thấy Tinh Vân nói, cuối cùng Bùi Dụ cũng yên tâm. Cậu hít sâu một hơi, chuẩn bị nghênh đón một đoàn khách nhân không biết tới từ nơi nào này.

Đoàn phi thuyền rất nhanh dừng lại, một đoàn người toàn thân màu trắng bạc tiến lại gần. Bùi Dụ xem xét, lập tức phán đoán ra được đoàn người này rất có thể tới một cùng vị diện với Raymond.

"Nhà cung ứng bé nhỏ, chỗ này có cà chua với bắp ngô không?" Người dẫn đầu vừa nói, Bùi Dụ càng thêm chắc chắn về phỏng đoán của mình. Quả nhiên là đồng bào của Raymond.

"Xin lỗi, cà chua và bắp ngô đã hết hàng, hiện giờ chỉ có đào mật. Anh.." Bùi Dụ nuốt xuống câu "có muốn ăn thử không?", vì Tinh Vân đã dạy cho cậu một bài học. Nhà cung ứng giữa các vị diện như cậu rất khan hiếm, chỉ có những vị khách tốn trăm phương

ngàn kế tìm tới cửa hàng mới có thể giao dịch, cậu không thể cứ miễn phí cho khách ăn thử được.

"Đào mật?" Mặc dù chưa từng nghe qua tới đào mật nhưng vị khách dẫn đầu vẫn nói: "Xin hãy bán tất cả đào mật cho tôi."

Giống như lo Bùi Dụ không nguyện ý, anh ta còn nói thêm một câu: "Bao nhiêu tinh tệ cũng được hết!"

Bùi Dụ kinh ngạc, quả nhiên giống y hệt lời Tinh Vân. Cậu vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ sau lưng anh ta.

Sau đó là một giọng nữ hùng hồn vang lên: "Tôi có thể trả gấp đôi số tiền anh ta trả!"

Người tới chính là một vị khách nữ toàn thân màu lam, vì được bọc chặt chẽ nên Bùi Dụ chỉ có thể thông qua giọng nói và thân hình để phán đoán đại khái.

"Cô!"

"Người trả giá cao hơn sẽ mua được. Nhà cung ứng, xin hãy bán hết đào mật cậu có cho tôi."

Bùi Dụ nhìn hai người đang đối chọi gay gắt, nói: "Tôi bán cho hai người mỗi người một nửa được không?"

Hiếm khi cửa hàng náo nhiệt như này. Bùi Dụ vừa nói, hai vị khách kia lập tức "hừ" một tiếng, sau đó quay sang nhìn cậu, chờ lấy đồ.

Bùi Dụ lấy đào mật xuống, đưa cho hai người, mỗi người hai mươi ba quả.

"Đây là của hai người, tổng là 115 tinh tệ.." Bùi Dụ tặc lưỡi, thật đắt a.

"Rẻ thế?!" Hai người kia đồng thời kinh ngạc lớn tiếng hô.

Hai người tay nhanh lẹ mắt giao tinh tệ, bưng phần đào mật của riêng mình về khoang thuyền, sau đó nói lời cảm ơn với Bùi Dụ.

Người phụ nữ thấy bên cạnh cậu còn có bảy tám quả đào mật, vui vẻ nhướng mày: "Nhà cung ứng, mấy quả đào kia cũng bán cho tôi đi. Tôi mua với giá 115 tinh tệ."

Bùi Dụ nhìn theo hướng của cô, nhẹ lắc đầu cười nói: "Xin lỗi, đây là để cho người nhà của tôi ăn. Hàng không bán."

"Như thế à...Vậy, lần sau tôi lại tới nha!"

Hiếm khi cửa hàng náo nhiệt như này. Bùi Dụ vừa nói, hai vị khách kia lập tức "hừ" một tiếng, sau đó quay sang nhìn cậu, chờ lấy đồ.

Bùi Dụ lấy đào mật xuống, đưa cho hai người, mỗi người hai mươi ba quả.

"Đây là của hai người, tổng là 115 tinh tệ.." Bùi Dụ tặc lưỡi, thật đắt a.

"Rẻ thế?!" Hai người kia đồng thời kinh ngạc lớn tiếng hô.

Hai người tay nhanh lẹ mắt giao tinh tệ, bưng phần đào mật của riêng mình về khoang thuyền, sau đó nói lời cảm ơn với Bùi Dụ.

Người phụ nữ thấy bên cạnh cậu còn có bảy tám quả đào mật, vui vẻ nhướng mày: "Nhà cung ứng, mấy quả đào kia cũng bán cho tôi đi. Tôi mua với giá 115 tinh tệ."

Bùi Dụ nhìn theo hướng của cô, nhẹ lắc đầu cười nói: "Xin lỗi, đây là để cho người nhà của tôi ăn. Hàng không bán."

"Như thế à...Vậy, lần sau tôi lại tới nha!"

Chất lượng hàng hóa ở cửa hàng này khá cao, nhưng nhà cung ứng nhỏ bé này lại có quá ít hàng hóa. Chẳng lẽ cái gì càng hiếm thì càng quý à?

Bọn họ biết được từ chỗ Raymond ăn được cà chua, bắp ngô và dưa chuột, phí hết tâm tư mới tìm được nhà cung ứng này. Đống rau củ trái cây kia thật sự quá mức kì diệu! Sau khi ăn thử, tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân vui sướиɠ, các phương diện sức khỏe cũng trở nên tốt hơn, cả người nhìn cứ như trẻ hơn mấy tuổi! Quả nhiên những thứ đồ từ những vị diện khác đều có sức ảnh hưởng khác nhau tới người dị giới.

Giao dịch thành công, thanh năng lượng của Tinh Vân tụt xuống còn 84%, mục tinh tệ cũng biến thành 230. Bùi Dụ tiễn khách hàng rời đi, sau đó một tiếng "đinh" vang lên, cậu nghe thấy Tinh Vân nói: "Chúc mừng, cửa hàng đã thăng cấp lên cấp hai. Mỗi ngày, số lượng giao dịch sẽ tăng lên năm lần. Đồng thời, cậu có thể chọn ra hai mục phần thưởng trong sáu mục dưới đây.

1. Mười con chuồn chuồn đỏ năng lượng mặt trời, mỗi con chỉ hoạt động một tiếng trong phạm vi hai mét vuông.

2. Chức năng [Thu hoạch toàn diện]. Lúc rau củ trong nông trường thành thục, có thể thu hoạch tất cả trong một lần duy nhất.

3. Chức năng [Trồng cây đơn giản], có thể đơn giản hóa các thao tác khi trồng cây.

4. Mở khóa mười thùng hàng trong cửa hàng.

5. Thăng cấp hệ thống phòng ngự của cửa hàng.

6. Mở rộng diện tích cửa hàng thêm chín mét vuông.

Tinh Vân một hơi nói nhiều như vậy, Bùi Dụ đều nhớ kĩ trong lòng, vẻ mặt ngạc nhiên. Hóa ra thăng cấp còn nhận được nhiều phần thưởng như thế sao?

Cậu chậm rãi hồi tưởng lại, không chút do dự nói: "Tôi chọn tăng cấp hệ thống phòng ngự của cửa hàng"

Cẩn thận nghĩ thêm một lúc, cậu nói tiếp: "...Với cả chức năng trồng cây đơn giản đi."

Những các khác không quá cần thiết, hiện giờ cậu còn chưa thể lấp đầy kệ hàng trong cửa hàng. Chờ tới khi cửa hàng thăng cấp lần nữa, trồng thêm nhiều loại cây hơn thì mở ra cũng không muộn. Nhưng bây giờ cậu lên lớp 11, cậu nghĩ mình sẽ không có nhiều thời gian để trồng trọt nữa.

"Phần thưởng mục số ba và mục số năm đã được mở ra, thăng cấp hoàn tất. Mong cậu sẽ cố gắng không ngừng."

"Cảm ơn Tinh Vân." Bùi Dụ cảm kích cười. Tuy Tinh Vân không nói nhiều nhưng mỗi lần đều chăm sóc cậu, chỉ đạo cậu. Cậu nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra mình đã làm được chuyện tốt đẹp tới nhường nào mới có thể đung được cái vẫn tốt như thế này

Sau khi thành công thăng cấp, hệ thống phòng ngự của cửa hàng đã tăng thêm một bậc. Sau này Bùi Dụ không cần nơm nớp lo sợ bị người khác đánh lén nữa. Thêm chức năng [Trồng cây đơn giản], về sau lúc trồng trọt, cậu sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Chỉ cần cầm hạt

giống hay mầm cây vào nông trường là được, gần như không cần động thủ, hệ thống sẽ tự động trồng xuống giúp cậu.

Chờ tới khi Bùi Dụ quay lại giường ngủ, trời đã tờ mờ sáng, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau trước khi đi học, vừa mới rời giường, cậu đã cho hai quả đào thật to vào trong cặp sách để mang tới cho Trình Trạch Hiền. Phần còn lại thì để ở nhà cất thật kĩ, chờ tới khi buổi trưa tan học, cậu sẽ lấy ra để mẹ Tống với em trai ăn.

Bùi Dụ biết bình thường Trình Trạch Hiền rất ít khi mua hoa quả chứ đừng nói tới đồ ăn vặt. Nếu y có tiền cũng toàn mua xương ống heo về hầm canh cho bà nội, hoặc là mua gì đó cho cậu. Còn chính y thì một bộ quần áo có thể mặc xuyên suốt hai ba năm, chỉ cần không rách không nát thì y vẫn sẽ tiếp tục mặc.

Bùi Dụ tới trường được một lúc, Trình Trạch Hiền cũng tới. Bây giờ y không cần đi làm, có thể đến trường sớm hơn. Bùi Dụ lấy ra hai quả đào mật cho y.

Trình Trạch Hiền hơi sửng sốt: "Cậu tự ăn đi."

"Tớ ăn ở nhà rồi, rất ngọt" Bùi Dụ nhỏ giọng nghiêm túc nói: "Chính tớ chăm sóc chúng đó. Cậu mau ăn đi."

Sự thật đúng là chính cậu đã chăm sóc chúng lớn lên thật. Cậu nghĩ đêm nay có lẽ táo cũng có thể hái được, ngày mai sẽ mang tới cho Trình Trạch Hiền.

Trình Trạch Hiền tưởng cậu đã chăm sóc đám đào mật này trong vườn trái cây cậu tới làm vào dịp nghỉ hè. Nhìn hai quả đào mật đỏ hồng mê người kia, lại nhìn ánh mắt chờ mong cùng ý cười của Bùi Dụ, ngoan ngoãn nhận lấy. Y không quen ăn uống trong lớp học nên mang hai quả đào về nhà, rửa sạch xong thì đưa một quả cho bà nội.

Từ khi nhận đào từ Bùi Dụ, cả người Trình Trạch Hiền đều ngâm mình trong mùi thơm ngọt ngào của quả đào mật, bây giờ đã không nhịn được cúi đầu cắn một ngụm.

Quả đào này da mỏng thịt dày, mềm ngọt nhiều nước. Vị ngọt lan tới tận đáy lòng y, khiến tâm y cũng ngọt ngào.