Tác giả: Nghênh QuânEdited by: oceanmelonBùi Dụ kinh ngạc buông cuốc xuống và bước đến gần ranh giới, cậu vòng theo từ đầu đến cuối dãy tường sương mù cao. Nông trại nhỏ rất ngăn nắp chỉnh tề, ruộng chừng 80 mét vuông. Dường như đằng sau dòng suối là một ngọn núi, có một mặt tường đá ẩm ướt lạnh lẽo dần dần lộ ra.
Sau khi cơn vui mừng qua đi, Bùi Dụ không khỏi nghĩ đến việc mình sẽ có thêm đất để trồng trọt. Khí hậu trong nông trại nhỏ rất ấm áp, lượng mưa vừa đủ, ở đây quanh năm đều như mùa xuân, ánh mặt trời cũng đủ sáng, rất thích hợp cho các loại rau củ quả phát triển. Bùi Dụ định sẽ trồng một ít các loài cây ăn quả hiếm như thanh long và dâu tây, cũng trồng thêm một ít dưa hấu.
Kế hoạch chọn mua cây ăn quả đã được thêm vào lịch trình của cậu. Hôm sau Bùi Dụ lập tức đi chợ, vừa hay đúng ngày họp chợ, mới sáng sớm tinh mơ mà đã có rất đông người chen chúc trong chợ. Tiếng gà, vịt và ngỗng hết đợt này đến đợt khác kêu không dứt bên tai, hòa lẫn vào tiếng mọi người mua bán nói chuyện với nhau cùng với tiếng rao hàng. Bùi Dụ nhìn xung quanh, sau khi thấy một khu xanh xanh có vẻ như có bán cây giống thì bước lại đó. Những nhà vườn bán giống của cây rau, hoa và cây ăn quả trong chợ đều tụ tập lại ở chung một chỗ, Bùi Dụ đi từ đầu đến cuối thấy được bảy tám nhà, cuối cùng cũng nhìn thấy một người bán cây giống thanh long.
Thanh long thường được nhân giống bằng phương pháp giâm cành, cách nhanh nhất là giâm trực tiếp một cành nhỏ, bởi vì tỉ lệ sống sót của phương pháp này tương đối cao, chỉ cần cắm xuống đất là có thể bén rễ. Bùi Dụ tốn hơn 70 tệ để mua một chùm cành to bằng cánh tay. Cây thanh long sau khi lớn lên sẽ có hình dạng như sự kết hợp của cây lan càng cua và xương rồng. Hoa của nó nhìn thoáng qua rất giống hoa quỳnh, cánh hoa có màu trắng, mềm mại và rất to, nhuỵ hoa vàng ươm và cực kỳ đẹp, mùi thơm thoang thoảng, quả khi chín rồi cũng rất ngon.
Người bán bỏ cành thanh long vào bao tải rồi đưa cho cậu, Bùi Dụ lại tiêu mất một tờ tiền đỏ. Cậu tiếp tục đi tìm cây giống dâu tây. Dâu tây không phù hợp để trồng trong mùa hè, bởi vì ánh nắng chói chang và nhiệt độ cao sẽ dễ khiến cho cây bị héo khô. Nhưng trồng trong nông trại nhỏ thì sẽ không cần phải lo lắng những điều này, Bùi Dụ thầm nghĩ, cậu có thể trồng dâu tây ở khoảnh đất râm mát cạnh dòng suối.
May mắn thay, nơi đây là khu chợ lớn nhất thành phố, cho nên sẽ luôn có người bán giống dâu tây. Bùi Dụ chọn được hơn ba mươi cây giống khỏe mạnh, lá xanh và cành dài, trông có vẻ rất dễ chăm sóc, lúc này cậu lại tiêu thêm hơn 50 tệ. Sau khi mua hạt giống dưa hấu, cũng mua luôn cả lưới đen lót đất thì trong tay Bùi Dụ chỉ còn lại 293 tệ.
Bùi Dụ xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, nhân lúc Tống Anh Lệ và Bùi Côn vẫn chưa nhận ra, cậu nhanh chóng đặt mọi thứ vào trong không gian ở nông trại. Cậu sờ túi tiền, sau đó lại chạy ngoài, mua hai cây kem ốc quế ở một quán bán đồ uống trên con phố gần đó rồi nhanh chóng đi bộ về nhà.
Bùi Côn đúng lúc đi từ trên lầu xuống.
"Tiểu Côn, cho em ăn kem nè." Bùi Dụ tự mình kiếm được ít tiền, cho nên muốn mua chút đồ ăn ngon cho em trai, hiện tại trời nóng gắt, ăn món kem vừa ngọt vừa mềm này sẽ cảm thấy rất giải nhiệt.
Bùi Côn nghe vậy, hai mắt nhóc đều bừng sáng lên: "Kem ạ?" Bùi Côn biết trong nhà mình không dư tiền, mọi hôm cho dù thèm cỡ nào thì cậu nhóc cũng không dám lên tiếng mở miệng xin Tống Anh Lệ mua kem cho nhóc ăn.
"Đây, em ăn nhanh đi, không thôi tan đấy." Bùi Dụ đưa cho nhóc, lòng bàn tay đã ướt đẫm.
"Cảm ơn anh hai!" Đứa bé kiễng cả chân lên, cẩn thận cầm lấy.
Cậu bước lên lầu hai để đưa một cây kem khác trong tay cho Tống Anh Lệ. Tống Anh Lệ đang ngồi bên khung cửa sổ xâu chuỗi hạt, trông sắc mặt cô đã khá lên rất nhiều.
"Mẹ ơi, con mua kem cho mẹ nè."
Tống Anh Lệ mỉm cười xua tay: "A Dụ ăn đi, mẹ không ăn đồ lạnh." Cô đã nói vậy thì Bùi Dụ chỉ có thể tự mình ăn. Bùi Côn cũng chạy lên lầu, cậu nhóc ăn đến mức hai bên má của khuôn mặt nhỏ phồng lên. Nhóc ngồi bên mẹ, ngoan ngoãn và chậm rãi ăn từng miếng một; nếu không phải do không ăn nhanh là kem sẽ tan mất thì nhóc còn ăn được một lúc nữa cơ.
Khi gần đến giữa trưa, người đưa thư đưa một lá thư đến nhà họ. Bùi Dụ nhìn thấy phong thư là phong bì riêng của trường Trung học Lương Anh, lập tức biết rằng thành tích cuối kỳ của cậu và báo cáo đánh giá của giáo viên chủ nhiệm lớp đã được gửi đi.
Cậu mở phong thư ngay trước mặt cô Tống và Bùi Côn, lấy ra phiếu điểm bên trong —— đó là một tờ giấy A4 đã được in lên điểm số, trên cùng chính là điểm thi cuối học kỳ của các môn lớp Mười: Ngữ Văn 112, Tiếng Anh 109, Toán Học 139, Khoa học Tự nhiên 263, Khoa học Xã hội 241. Lần này điểm tổng các môn của cậu đứng thứ năm khối, Khoa học Tự nhiên đứng thứ tám, cũng được coi là thành tích khá tốt.
Bên dưới là thành tích tổng kết của học kỳ trước và thành tích thi các tháng của học kỳ này được liệt kê ra rất tường tận. Để cho công bằng, trường học đã lấy xếp hạng dựa trên điểm bình quân các lần thi của tất cả học sinh để quyết định danh sách xếp hạng cuối cùng.
Thứ hạng tổng Khoa học Xã hội toàn khối của Bùi Dụ là 19, Khoa học Tự nhiên là 12 —— điều này có nghĩa là cậu có thể học cùng lớp với Trình Trạch Hiền! Tình hình xếp lớp cụ thể sẽ được thông báo một tuần trước ngày khai giảng, nhưng mọi người đều tự hiểu trong lòng rằng sẽ luôn có một lớp Thực nghiệm Khoa học Tự nhiên.
"Anh trai đỉnh quá đi!" Bùi Côn hưng phấn mở to đôi mắt, nhìn những con điểm trên phiếu, sự ngưỡng mộ đối với anh trai lại tăng lên như tên lửa.
"A Dụ giỏi quá." Tống Anh Lệ cũng vui mừng, dù cho gia đình có khó khăn đến đâu, hai đứa nhỏ nhà cô cũng đều sẽ vào được đại học tốt nhất. Khai giảng Bùi Dụ sẽ lên lớp Mười một, công việc làm thêm gì đó không còn quan trọng bằng việc học nữa. Bây giờ sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều, cũng có thể ra ngoài tìm việc được rồi. Từ giờ trở đi, cô phải bắt đầu chuẩn bị tiết kiệm tiền cho Bùi Dụ, Bùi Côn học đại học.
Vào ban chiều, Bùi Dụ lại lặng lẽ đi vào nông trại nhỏ, định sẽ gieo trồng hết toàn bộ cây mầm mà sáng hôm nay cậu mua được.
Cây thanh long khi lớn lên rất đồ sộ và mọc thêm nhiều gai, thường được trồng theo phương pháp canh tác giá thể, tức là đổ trụ xi măng hoặc dùng cột gỗ lớn để chống đỡ cây thanh long.
Bùi Dụ ngồi xổm xuống, trước tiên trồng những cành thanh long có vết cắt gấp đã lành lại xuống đất, mỗi một gốc cây đều cách nhau một khoảng rất xa, chờ sau khi chúng nó lớn lên một tí rồi mới cắm trụ.
Hạt giống dâu tây được gieo dọc theo bờ suối. Bùi Dụ hái bỏ đi những chiếc lá đã úa vàng, sau khi đào xong hố thì trồng thẳng đất gốc xuống. Cậu chỉ gieo ba hạt giống dưa hấu, bởi vì một khi chúng nảy mầm và lớn lên thì dây leo dưa hấu sẽ bao phủ hết toàn bộ nông trại nhỏ mất.
Sắc trời trong nông trại nhỏ tối mờ, Bùi Dụ mơ hồ nhìn thấy nụ hoa trên cành đào lại lớn hơn một chút rồi.
Sau khi ăn tối xong, Bùi Dụ tắm rửa, thu dọn đồ ngủ và giấy bút, sau đó tạm biệt Tống Anh Lệ rồi đi đến nhà Trình Trạch Hiền cách đó ba con phố. Tuần này cậu đến nhà Cam để học, do đèn đường vẫn chưa được sửa nên Bùi Dụ đã thương lượng với cô Tống, buổi tối sẽ ngủ qua đêm ở bên đó, ngày hôm sau khi Trình Trạch Hiền đi làm thì cậu sẽ về nhà.
Khi còn nhỏ, hai đứa họ đã thường xuyên ngủ qua đêm ở nhà nhau, thường là vào ngày tết, hai đứa chơi với nhau đến tối muộn cho nên cứ dứt khoát ngủ luôn ở nhà của đối phương. Nhưng kể từ lúc lên cấp ba, dường như bọn họ đã lâu rồi không ngủ cùng nhau.
"Bà nội, con tới đây ạ." Bùi Dụ gõ cửa, bà nội ra mở cửa cho cậu, vừa bắt gặp cậu bà liền cười đến nỗi mặt đầy nếp uốn.
"A Dụ tới rồi à, mau vào đi con, ăn cơm chưa?"
"Dạ con ăn rồi nội."
"Ừ, Cam đang trên lầu đấy, con lên đó trước đi, để nội múc cho hai đứa hai chén chè đậu xanh."
"Cảm ơn nội, nội đừng để mình mệt quá nhé." Bùi Dụ đóng cửa lại, đi theo bà đến phòng bếp, sau đó mới quay lại cầu thang và bước lên lầu.
Cậu lên trên lầu nhưng không thấy Cam đâu, mới vừa để cặp sách xuống đã liền nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra. Trình Trạch Hiền vừa tắm nước lạnh xong, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi cùng với áo thun đơn giản, một tay nắm lấy chốt cửa, một tay cầm khăn lông lau đầu.
Nhìn thấy Bùi Dụ, cậu chàng hơi bất ngờ, sau đó bước tới: "Cậu ngồi một lát trước đi, tớ giặt quần áo đã."
"Okay." Bùi Dụ ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn Cam, quần áo của Trình Trạch Hiền đều đã ướt đẫm, "Cậu lau khô nước trên người đi, tắm nước lạnh thì phải chú ý hơn chứ." Trình Trạch Hiền gật đầu với cậu rồi quay lại phòng tắm. Bùi Dụ nghe thấy tiếng vòi nước róc rách từ bên trong phát ra, một lúc sau thì có tiếng nước chảy ra từ trong bồn. Cây quạt trên đỉnh đầu cậu không bật, bên ngoài khung cửa sổ bằng gỗ thổi vào một cơn gió ấm áp, còn âm thầm dắt theo mùi hương thức ăn của nhà hàng xóm cách vách nữa.
Chờ sau khi Trình Trạch Hiền giặt quần áo và phơi nắng xong, cậu chàng cầm trong tay hai cốc nước bước lại gần, ngồi xuống cạnh Bùi Dụ: "Cậu nhận được được bảng thông báo thành tích chưa?"
"Cảm ơn Cam nhé." Bùi Dụ có một ly sứ màu xanh dương riêng của mình ở nhà của cậu chàng. Cậu gật đầu, lấy ra phong thư của mình rồi đưa qua cho cậu chàng, "Ừm, cho cậu xem đấy."
Trình Trạch Hiền cũng lấy ra báo cáo thành tích của mình cho Bùi Dụ, Bùi Dụ mở giấy ra, cúi đầu nghiêm túc xem, ngay sau đó không khỏi khẽ kêu lên một tiếng "Oa": "Cam thật đúng là quá tuyệt mà!"
Thứ hạng Khoa học Tự nhiên cuối kỳ của Cam là đứng nhất, thứ hạng tổng cũng đứng nhất luôn!
Bùi Dụ nhịn không được quay đầu nhìn về phía Trình Trạch Hiền, quả thật là còn vui vẻ hơn cả cậu chàng. Trình Trạch Hiền thấy ánh mắt cậu nóng rực, đôi mắt đều như phát sáng, khiến cho cậu chàng không biết phải làm sao, chỉ nén cười rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, sau đó dùng lòng bàn tay che đi ánh mắt cậu.
"Đừng nhìn tớ như vậy nữa, tớ sẽ trở nên tự cao tự đại mất." Tuy lời nói là như vậy, nhưng Bùi Dụ lại nghe được một ít ngại ngùng từ giọng của cậu chàng.
Hết chương 16.