Chương 7: Quấy phá

Úc Noãn muốn giả vờ không chú ý, nàng định ra hiệu cho Viên Cảnh tránh ra, lại không nghĩ nhóm thiếu niên ở xa liếc mắt một cái liền thấy nàng, cùng nhau cười ha hả, thần sắc ái muội.

Vị thiếu niên dẫn đầu mặc áo cổ tròn màu lam tuyết thêu hoa văn sẫm màu chắp tay lại, mặt người dạ thú thi lễ nói: “Xin chào Úc Đại tiểu thư, không nghĩ hôm nay chúng ta lại có duyên phận như vậy, lại có thể gặp nhau ở Thụy An.”

Nàng mang một chiếc nón có màng che, mặc dù chỉ lộ ra một nửa chiếc cằm tao nhã, cũng bị người khác liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Làn gió nhẹ nhàng, cơ thể Úc Noãn tinh tế nhẹ nhàng, tiếng nói du dương truyền vào tai bọn họ: “Xin chào mọi người.”

Nói xong nàng thờ ơ đứng đó, không phát ra tiếng động, như một đóa hoa thủy tiên thanh nhã. Trong lòng nàng âm thầm khẳng định, ừm, không tồi, rất phù hợp với hình tượng bạch liên cao lãnh.

Nguyên Tĩnh luôn không thích kết bạn với nhóm công tử này. Mặc dù việc kết bạn đã thoáng hơn so với tiền triều, nhưng các quý nữ trong giới thượng lưu vẫn luôn dè dặt, vì thế nàng ấy ở bên cạnh nói: “A Noãn, chúng ta đi đi.”

Vừa dứt lời, lại nghe Chu Đại công tử mỉm cười, nói: “Như thế nào thì Úc Đại tiểu thư cũng là đệ tức(*) tương lai của ta, khó khăn lắm mới gặp được sao có thể không uống một chén rượu rồi đi?”

(*): em dâu

Đoạn thiếu gia bên cạnh cười nói: “Huống chi Tứ đệ thiếu ngân lượng của chúng ta, Úc Đại tiểu thư thân là tức phụ tương lai của hắn, không phải nên phụ trách sao? Không bằng cùng chúng ta uống một chén rượu, những khoản nợ kia có thể xóa bỏ. Được không?

Lúc này Úc Đại tiểu thư đang ở trong tình huống xấu hổ nhất. Thân phận quý nữ của nàng vẫn còn, không ai dám bất kính với nàng, nhưng nàng lại thất tiết với con tiểu thϊếp của Chu gia trước mặt mọi người, lại không thể không gả cho hắn. Chính xác mà nói, nàng từ nữ thần Trường An ngã từ trên mây xuống. Hiện nay dám ra cửa cũng coi như là chí khí cao, không cam lòng không tiếng động như vậy, bằng không giống như cô nương gia bình thường đã sớm luẩn quẩn trong lòng.

Mà trước đây, những nam nhân chỉ dám vụиɠ ŧяộʍ nghĩ đến nàng đều nhảy ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống, phảng phất ai cũng đều có thể chiếm tiện nghi từ người nàng.

Dừng một chút, lại nghe thấy âm thanh như châu ngọc của Úc Đại tiểu thư vang lên: “Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu các ngươi cứ khăng khăng….. Ta sẽ thay hắn thanh toán. Tốt xấu gì hắn cũng có thâm giao với phủ Quốc công, phần lễ tiết này nên làm.”

Nàng nói xong nhẹ nhàng hít một hơi, âm thanh lãnh đạm, lại làm như cất giấu thống khổ, nhẹ giọng nói: “Các ngươi bằng lòng không?”

Đôi mắt dưới chiếc màn che dường như hơi ướŧ áŧ, đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc.

Úc Noãn biết, loại thời điểm này, nữ nhân thông minh cũng không thể đối đầu với đám nhị thế tổ này. Nàng cần yếu thế mới có thể an toàn rút lui.

Những người đó yên lặng một lúc. Sau một lúc lâu, Chu Đại công tử cầm đầu mới lên tiếng, mang theo chút áy náy nói: “Úc Đại tiểu thư sao lại nói như vậy? Nếu phải trả tiền thay hắn thì cũng phải là huynh trưởng ta đây trả mới phải…..”

Úc Noãn ừ một tiếng, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Như thế thì tốt.”

Nàng nói lời này cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như không quan tâm đến.

Vừa dứt lời xoay người lại, làn váy bị gió nhẹ thổi lên, nàng dắt tay Nguyên Tĩnh xoay người rời đi.

Về vị hôn phu Chu Hàm của Úc Đại tiểu thư, nàng cũng không thèm nhìn một cái. Vừa không chào hỏi, cũng không nhắc đến, chỉ coi như hắn không tồn tại.

Chu Hàm biến mất trong đám người, khuôn mặt bình thường có chút do dự, nhưng lại giống như lấy hết can đảm, tiến lên hai ba bước, hướng về nàng nói: “Úc Đại tiểu thư…..”

Úc Noãn không thể giả vờ như không nghe thấy, chỉ dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Có việc gì thế?”

Giọng điệu của nàng rất bình thường, giống như là đang đối mặt với sự quấy rầy của một người lạ. Hiển nhiên nàng không có chút hảo cảm nào với hắn, thậm chí không muốn dính líu dù chỉ một chút.

Kỳ thật trong lòng nàng có chút khẩn trương, thậm chí có chút cứng nhắc. Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với nam chủ. Nàng sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ gặp qua người có tính chống đối xã hội, hắn còn nhẹ nhàng bâng quơ, mỉm cười đưa người vào chỗ chết, làm nàng có chút sợ hãi không thể giải thích được.

Thủ đoạn tra tấn người khác của nam chủ rất phong phú. Chặt thành từng khúc, dùng mỏ hàn đánh sau đó treo lên, chặt đứt ngón tay rồi bỏ đói trong nhiều ngày, bắt kẻ đó ăn ngón tay của chính mình, kẻ bị đày vào phòng tối hàng trăm ngày không thể nghe hay nói, từng người từng người bị tra tấn đến sụp đổ. Dù sao chỉ có nàng không nghĩ ra được, chứ không có việc gì nam chủ không làm được.

Tuy nhiên, nàng vừa mới ám chỉ Tần Khắc Chi bày mưu tính kế gây bất lợi nam chủ. Với thủ đoạn của nam chủ, sớm hay muộn gì hắn cũng biết được chuyện này.

Có lẽ đã biết, cũng có thể chưa biết.

Nhưng mà cũng không sao cả, nàng vốn dĩ sẽ chết, sợ hắn làm gì?

Chu Hàm đứng trước mặt có vẻ thành thật thành khẩn nói: “Không có việc gì, chỉ là khăn của nàng….. rơi.”

Nhưng mà trong giọng nói này mang theo ý cười không rõ, cũng có lẽ là nàng sinh ảo giác.

Úc Noãn cứng đờ, xoay người nhìn xuống đất, không nhúc nhích. Chu Hàm dùng đôi chân dài bước lên phía trước hai ba bước, tiến đến đưa khăn tay cho nàng, chiếc khăn dâng lên mùi hương thơm ngào ngạt thanh nhã. Hắn cúi đầu nhìn nàng, dáng người thiếu nữ so với hắn tưởng tượng còn tinh tế gầy yếu hơn, giống như một chú mèo con, tinh xảo, nhỏ bé yếu ớt.

Nàng liếc mắt nhìn bàn tay to lớn kia, lãnh đạm nói: “Không cần, ngươi vứt đi.”

Dứt lời xoay người rời đi.

Mọi người nhìn bóng lưng rời đi của nàng, cảm thấy nàng giống như một dòng suối trong vắt băng giá từ đỉnh tuyết sơn chảy xuống, thơm ngọt dịu người, nhưng lại có thể khiến người ta lạnh run người.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!