Chương 21: Chép kinh Phật

Úc Noãn vừa trở lại phủ Quốc công, nàng còn không kịp đi rửa mặt đã nghe nói Trưởng Công chúa Tương Bình đến. Hiện nàng ấy đang nói chuyện với mẫu thân nàng ở chòi nghỉ mát. Quận chúa Nam Hoa nói nàng để ý một chút, đi qua gặp mặt Công chúa.

Nàng đã tới nơi này rất nhiều ngày, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy Trưởng Công chúa Tương Bình.

Còn Trưởng Công chúa Tương Bình là ai, chắc là mọi người xem qua《 Vi hoàng 》là sẽ biết.

Nàng ấy là tỷ tỷ của Thích Hàn Thời, lớn hơn nam chủ sáu tuổi. Vì thế không bao lâu sau khi đăng cơ, thời điểm căn cơ chưa vững, vì hoàng triều xã tắc, vì để bản thân và mẫu thân, đệ đệ có thể vững vàng cầm quyền binh, khi đó nàng ấy đã gả cho Đại tướng quân Giản Độ.

Trưởng Công chúa Tương Bình là một nữ nhân rất phức tạp. Nàng ấy vừa nặng quyền lợi và danh vọng, mặt khác, nàng ấy không xem chuyện gì quan trọng hơn gia tộc và vinh quang, căn bản không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm.

Nàng ấy ôm rất nhiều hy vọng với hoàng đệ của mình, hơn nữa nguyện ý đem hết toàn lực phụ tá hắn. Cho nên tới sau này, có thế lực của thị tộc làm loạn, đúng lúc gặp Thái tử Mông Cổ xâm phạm biên giới, có xu thế bị giáp đánh từ hai hướng. Mà triều đại trước bởi vì đã trăm năm không loạn thế, cũng khó tích góp đủ binh lực và sức dân, nếu cá chết lưới rách ắt phải lưỡng bại câu thương(*), lãnh thổ phía bắc lại bị dòm ngó, đất nước không yên. Nàng ấy vì hoàng đế chỉ có thể ẩn nhẫn chịu đựng, không chút do dự tự gả mình cho đại hãn của thị tộc để nắm lãnh thổ của bộ lạc trong lòng bàn tay.

(*): là thành ngữ dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.

Mãi đến lúc kết thúc, lãnh thổ bị mất từng bước được đoạt lại, triều đình như mặt trời ban trưa(**), lãnh thổ bị mất đi và vinh quang đều được Thích Hàn Thời thu gom vào tay, trưởng Công chúa mới có thể trở về Trung Nguyên yên tâm hưởng thụ lâu dài.

(**): cực kỳ hưng thịnh

Quả thật Úc Noãn rất hiếu kỳ về nàng ấy, nhưng đồng thời, cảm giác khá là giống Thích Hàn Thời, nàng cảm thấy Trưởng Công chúa Tương Bình quá uy nghiêm, hơn nữa là một nữ nhân thâm sâu không lường.

Năm đó phu quân của Trưởng Công chúa Tương Bình, Đại tướng quân Giản Độ bị tra ra là mưu phản, bị bắt ở gia yến trong cung, bị cung tên hỗn loạn bắn chết. Đại đa số mọi người đều giữ kín như bưng, ngầm cảm thấy thiên gia vô tình. Năm ấy Hoàng đế mười sáu tuổi tự tay gϊếŧ chết tỷ phu của mình, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới tỷ tỷ của hắn sẽ phải làm như thế nào sao?

Cũng khó trách Trưởng công chúa ẩn nấp ở phủ Tướng quân, mấy năm nay chưa từng lộ diện, chắc là tâm ý đã nguội lạnh.

Úc Noãn lại biết, chuyện này không những là quyền mưu tính kế lúc niên thiếu của Hoàng đế, Trưởng Công chúa Tương Bình cũng có tham gia bên trong. Chỉ là không có ai nhìn ra được, nhưng một thiếu phụ địa vị cao, tuổi hơn hai mươi sẽ nhẫn tâm tuyệt tình như vậy.

Nhưng mà, chuyện này cũng không liên quan tới nàng, nàng cũng không hiếm lạ, nhưng Trưởng Công chúa Tương Bình đến phủ Quốc công để làm gì?

Khi Úc Noãn đi vào chòi nghỉ mát, thì nàng thấy một phụ nhân tuổi còn trẻ đang đứng bên cạnh cột trụ cho cá ăn. Sườn mặt trắng nõn thong thả, búi tóc đen được búi như đám mây xoã tung, nàng ấy đang vểnh môi, chứa ý cười nói chuyện cùng Nam Hoa Quận chúa.

Thấy Úc Noãn đến, nàng ấy mới lộ ra toàn bộ khuôn mặt.

Úc Noãn có chút kinh ngạc, chỉ hơi lúng túng rồi trở lại như cũ, lễ phép mà mỉm cười, cúi chào theo lễ nghi trong cung, dịu dàng khéo léo nói: “Bái kiến Trưởng Công chúa.”

Trưởng Công chúa Tương Bình quả thực rất xinh đẹp.

Mặc dù Úc Noãn chưa từng thấy qua tướng mạo Thích Hàn Thời, nhưng nhìn vẻ ngoài của Trưởng Công chúa cũng biết tỷ đệ bọn họ đều rất đẹp. Bộ dáng Thích Hàn Thời tuấn tú sắc bén, mà Trưởng Công chúa là mỹ nhân rất dịu dàng. Như mật thủy mềm mại sâu thẳm, nhã nhặn trầm tĩnh, ước chừng chính là loại âm thanh của thứ vũ khí được người anh hùng yêu thích nhất.

Nàng không nghĩ tới dáng vẻ của Trưởng Công chúa Tương Bình lại hiền lành như vậy, giống con gái nhà lành tử tế, nói chuyện lại nhu hòa thanh thiển, thong thả ung dung, so với hành động của nàng ấy hoàn toàn không ăn khớp.

Trưởng công chúa như đang nói chuyện nhà, nhưng không ai nghĩ là nàng ấy đang nói chuyện phiếm. Dù sao nàng ấy ở goá nhiều năm không ra cửa, trước kia Quận chúa Nam Hoa cũng coi như có lui tới với nàng ấy, nhưng từ nhiều năm trước khi tân hoàng đăng cơ, các nàng đã sớm không lui tới.

Quả nhiên, sau nửa ngày trò chuyện công việc nhà cửa, Trưởng Công chúa Tương Bình bắt đầu đề cập chủ đề chính.

Nàng ấy mỉm cười dịu dàng nói: “Mẫu hậu trên giường bệnh nhiều năm, trong chuyến đi Hoàng Giác Sơn, sư Bạc Viễn đã nói nếu có thể thường xuyên học “Bát Nhã Tâm Kinh”, có thể làm rỗng cả ngũ uẩn, vượt qua khó khăn, tĩnh tâm đem đến may mắn. Đại sư còn nói, người sao chép kinh thư, vận dụng ngòi bút kiên cường ổn định tính khí, cho nên phải tìm người có phật tính, lấy mềm mỏng chép kinh phật, mới có thể giúp mẫu hậu thoát tai ương.”

Úc Noãn: “..........”

Nếu nàng nhớ không lầm thành Trường An có một lời đồn, thời điểm Úc Đại tiểu thư ra đời, trong phòng hiện lên bóng dáng hoa sen, rồi bóng dáng đó lại biến mất, người người đều nói nàng trời sinh tính phật, thiện tâm thành tâm.

Tất nhiên, nàng cũng không cảm thấy đây là sự thật. Do dù là sự thật, bóng dáng hoa sen tuyệt đối không phải ám chỉ tính phật, đại khái là ám chỉ sinh ra Bạch Liên(. . . )

Bất luận là như thế nào, Úc Noãn cứ từ chối là được.

Thái hậu nương nương sao chép kinh thư, đưa cho nhóm quý nữ xem, cũng không biết phúc tu luyện mấy đời, ai có thể cự tuyệt phúc khí như thế này? Xem tính tình Úc Đại tiểu thư, chẳng những nàng sẽ đồng ý mà còn phải làm tốt đẹp hoàn mỹ nhất, để cho Thái hậu và Công chúa đều xem trọng nàng.

Chẳng qua, nàng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, điều kiện tiên quyết là không được OOC, nàng phải đáp ứng. Nhưng trong nguyên tác cũng chưa từng đề cập qua tình tiết như vậy mà?

Có lẽ đây là phần phát sinh nên góc nhìn nam chủ ở bên ngoài cũng không biết?

Quên đi, vẫn không cần nghĩ nhiều, nghĩ nhiều không có ý nghĩa, không bằng ăn nhiều một chút, ngủ nhiều thêm một giấc.

Nhưng mà gần đây nam chủ tặng điểm tâm không quá ngọt. Nàng cảm thấy không thể được, điểm tâm sao có thể không ngọt chứ?

Phải không?

Quên đi, vẫn không nên xoi mói, dù sao có ăn là tốt rồi.

Sắc mặt Trưởng Công chúa Tương Bình dịu dàng hiền lành, nàng ấy lại hành động đến sấm rền gió cuốn, vô cùng quyết đoán. Mới vừa nói xong, nàng ấy mỉm cười nói: “Vậy cứ cách ba ngày, bổn cung sẽ phái xe ngựa đưa ngươi đến bên trong hoàng trang vùng ngoại ô Trường An. Ngươi yên tâm, người bên kia không dám quấy rầy ngươi, ngươi chỉ cần tĩnh tâm sao chép là được."

Úc Noãn cười nhạt gật đầu, xem như đồng ý.

Nhưng là nàng trăm triệu không nghĩ tới, cái gọi là hoàng trang lại là trang viên Thụy An nổi tiếng xa gần. Nàng nghĩ công chúa Tương Bình nói cái gọi là hoàng trang, là trang viên tư nhân hoàng gia.

Tuy rằng trang viên Thụy An cũng thuộc hoàng gia, hơn nữa còn có chút lịch sử, nhưng bởi vì nó là hoàng trang thuộc trực tiếp của Hoàng đế, hiếm khi mở cửa đối ngoại, bị nhóm quý nhân truy tìm, người người bon chen. Vì hào quang bên ngoài mà điên cuồng đập tiền vào, mới có thể chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong nhóm tân khách, loại sách lược này chẳng những không thua lỗ tiền, ngược lại đưa tới một nhóm lại một nhóm khách hàng trung thành.

Cho nên đối với Úc Noãn mà nói, thôn trang này quá mức náo nhiệt, cũng quá xa hoa, đặc biệt mở để nàng sao chép kinh Phật gì gì đó, có phải có hơi kỳ quái không?

Quên đi, dù sao cũng không có mấy cuốn, chép xong thì tốt rồi, nghĩ nhiều chỉ thêm vô nghĩa.

Nhưng nàng cũng không nghĩ tới mình lại được sắp xếp chép kinh ở chỗ sâu trong thôn trang Thụy An. Nàng không thể tưởng tượng hoàng trang này rốt cuộc to lớn bao nhiêu, chỉ có điều nghe nói càng vào bên trong càng xa hoa cao nhã. Nhưng càng vào bên trong, chẳng những trả càng nhiều tiền bạc ngân lượng, hơn nữa muốn giữ được thân phận cũng cần phải tính toán kỹ càng.

Hermès cũng không nghiêm khắc như vậy, quả nhiên Hoàng đế chính là hình thái xã hội.

Đó là một gian phòng nhỏ thấp, bên ngoài là một hồ nước sâu yên tĩnh, hàng liễu uyển chuyển nhẹ nhàng đung đưa theo gió, tâm trạng yên bình nhàn nhạt chậm rãi tràn ngập trong lòng.

Úc Noãn được tỳ nữ đưa vào gian phòng, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, khi mở mắt ra, nàng trở nên bình tĩnh.

Vì chép kinh Phật cho Thái hậu nên bề ngoài phải trang trọng, nàng còn tắm rửa thắp hương, mặc váy lụa cạp cao, trên mặt không son phấn, còn rất nghiêm túc chép kinh thư.



Hồ nước nhỏ ngoài tiểu lâu. Lúc này đang chìm trong mưa bụi mờ mịt, Trưởng công chúa Tương Bình đang ngồi bên lan can đánh cờ với một nam tử áo đen.

Nàng ấy hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười kỳ quái, chậm rãi nói: "Bệ hạ, người thật sự có hứng thú với Úc thị sao? Cho nên mới muốn ta đưa nàng đến đây."

Nam nhân đối diện thong thả liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, mỉm cười không nói lời nào.

Trưởng công chúa lại cười híp mắt nói: "Lần trước gặp nàng, sắc mặt nàng không được tốt lắm. Người nên để ý một chút, đừng để tiểu bảo bối của người sinh bệnh."

Tác giả có lời muốn nói:

Da đầu Úc Noãn tê rần: Ta không phải tiểu bảo bối của bất kỳ ai cả!

Trưởng công chúa & Thái hậu & Quận chúa Nam Hoa: Tiểu bảo bối không cần giải thích đâu!