Còn chưa nói dứt lời, ý thức hắn ta còn đang mông lung, một cơn đau dữ dội đánh úp tới, nháy mắt hắn ta té thật mạnh vào trong bụi cỏ.
Vị công tử nhẹ nhàng lau ngón tay thon dài, mặt mày rũ xuống, lại chậm rãi nhặt hà bao trên mặt đất lên.
Phía trên hà bao thêu hoa sen tinh xảo phức tạp, dương chi bạch ngọc, tinh tế mà rực rỡ. Hắn đưa lại gần, có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã, ngọt ngào.
Nam nhân hơi nhướng mi, mở hà bao ra liền phát hiện bên trong có một chiếc khuyên tai, dường như vẫn còn hơi ấm của thiếu nữ. Liếc mắt nhìn qua một lượt, lại thấy một bó tóc đen nhánh, lộ ra tình ý ái muội.
Đôi mắt hắn lạnh nhạt, chậm rãi nở nụ cười. Rõ ràng là dịu dàng, nhưng bởi vì quá mức tối tăm, nên có vẻ rất đáng sợ.
Cuối cùng, Úc Noãn vòng tới vòng lui, đi hơn phân nửa ngày, khó khăn lắm mới quay về chỗ cũ. Bây giờ nàng đã hết sức, khuôn mặt bị phơi đến đỏ bừng, thậm chí còn có chút đau ngứa.
Nàng có chút ảo não, nàng quên mất làn da mình có chút yếu ớt.
Hiện tại mới phát giác, trừ bỏ diện mạo của Úc Đại tiểu thư, các nàng còn có điểm giống nhau, đó chính là làn da cực trắng nhưng lại yếu ớt. Mỗi ngày mùa hè, Úc Noãn thoa kem chống nắng lên toàn thân, hơn nữa còn mang theo khẩu trang và mũ chống nắng, lúc không cần thiết cũng không dám lộ da thịt quá nhiều.
Nàng da của nàng quá mức mẫn cảm yếu ớt. Bình thường bị véo nhẹ một cái cũng sẽ lưu lại vệt đỏ, cả ngày cũng không nhạt bớt. Mà ngày hè nếu bị phơi nắng quá lâu, da sẽ bị nổi hạt mẩn đỏ, thậm chí đau ngứa. Bây giờ nàng thay đổi cơ thể, nàng cứ cho rằng có thể thoát khỏi loại thể chất yếu ớt quá mức này. Không nghĩ tới, thân thể Úc Đại tiểu thư không chỉ giống nàng, thể chất cũng không có sự khác biệt.
Nàng bị phơi nắng đến mức có chút buồn nôn, đầu óc choáng váng đến nói không nên lời. Ngay cả Tần Uyển Khanh nói chuyện với nàng, nàng cũng không phân biệt được.
Tần Uyển Khanh thấy Úc Noãn cúi đầu không nói lời nào, liền nhếch môi đỏ, mỉm cười nói: “Làm sao vậy, Úc Đại tiểu thư? Chỉ hỏi hai câu về hôn sự mà thôi, ngươi cứ giả vờ như không nghe thấy, như thế có chút thất lễ đấy?”
Úc Noãn mặc y phục màu đỏ, dáng người tinh tế, làn da trắng nõn như là dùng băng tuyết đắp lên, mà thần sắc nàng vẫn giống như trước, vừa lãnh đạm, vừa lạnh nhạt, chỉ có đôi mắt hoảng hốt, phảng phất như sắp thϊếp đi.
Tần Uyển Khanh có chút tức giận, đôi mắt đẹp khẽ động, nàng ta lại phát hiện khuyên tai bên trái của Úc Noãn không thấy đâu.
Tần Uyển Khanh cười khúc khích nói: “Úc Đại tiểu thư đi ra ngoài một chuyến khuyên tai làm sao lại rớt rồi? Theo lý thuyết cũng chỉ đi hai bước mà thôi… Huống hồ, mặt ngươi sao lại hồng như vậy? Ai nha, Úc Đại tiểu thư đi ra ngoài một lúc, thế nhưng có thể biến bản thân thành bộ dạng như vậy.”
Nàng ta nói lời này có chút vô cớ gây rối, mơ hồ như muốn dội nước bẩn lên người khác. Nhưng chỉ đi ra ngoài dạo một chuyến, thế nhưng lại làm lớn chuyện, cũng chỉ vì danh tiếng của Úc Noãn mà thôi.
Những người từng ủng hộ Úc Noãn cũng không nói gì, tất cả đều trầm mặc như thể họ không biết nàng. Vì thế nàng đành phải tự mình nói ra, có chút cố hết sức miễn cưỡng nói: “Từ nhỏ thân thể ta đã yếu ớt, làn da không chịu nổi bị phơi nắng. Tiếp xúc với ánh nắng liền trở nên như vậy, ước chừng hôm nay trở về có thể bị lột một tầng da cũng không chừng, mong Tần tỷ tỷ đừng trách ta…..”
Nàng nói xong ánh mắt lưu chuyển, dường như có chút khó khăn dựa trên ghế, khó khăn lắm mới duy trì được tư thế vừa rồi, trên cổ phiếm hồng nhạt, vừa thanh tú vừa đáng thương.
Ai mà không biết mới vừa rồi Úc Đại tiểu thư đi ra ngoài là bởi vì Tần Uyển Khanh ngoài miệng không buông tha người? Biết rõ người ta thể chất không tốt, thế nhưng còn truy cứu oán giận, cũng thật là quá đáng.
Sắc mặt Tần Uyển Khanh có chút khó coi, thấy không có ai phụ họa theo mình, liền có chút giận dỗi, lạnh lùng nói: “Thôi đi!”
Úc Noãn rưng rưng, nhẹ giọng nói: “Ta biết Tần tỷ tỷ không thích ta. Kỳ thật hôm nay ta mặc hồng y tới cũng là vì muốn nói cho tỷ, ta rất muốn cùng tỷ hảo hữu. Nhưng nếu tỷ đã như thế, liền thôi… Sau này, ta sẽ không xuất hiện trước mắt tỷ.”
Tần Uyển Khanh nhất thời nghẹn lại, chỉ cảm thấy Úc Noãn thật không biết xấu hổ.
Mặt Úc Noãn tái nhợt, khẽ cười gượng, miễn cưỡng chống đỡ nói: “Ta sắp xuất giá, sau này mấy người bằng hữu của ta, A Tố, Thiện nhi các nàng… Phải nhờ Tần tỷ tỷ quan tâm đến, ta đi ngay đây.”
Nàng nói xong liếc mắt nhìn mấy cô nương kia một cái, cố gắng lộ ra một nụ cười, giống như là muốn cùng các nàng từ biệt. Úc Noãn vốn mềm yếu, tinh xảo, lần này càng đáng thương hơn, lãnh đạm lại khiến người khác thương cảm.
Lời này vừa nói ra, các cô nương có quan hệ tốt với nàng ngày trước, trên mặt có chút áy náy.
Các nàng trước kia có bao nhiêu hòa hợp với Úc Noãn, hiện nay liền có bấy nhiêu hổ thẹn. Mặc dù nàng rơi xuống đáy dốc nhưng vẫn nghĩ cho các nàng, còn các nàng thì sao? Thế nhưng vì thanh danh hư vô mờ mịt, liền lạnh nhạt với Úc Đại tiểu thư.
Một thiếu nữ áo lục đứng dậy nói: “Ta đi cùng Úc Đại tiểu thư một lát, dù sao cũng chỉ ngồi phát ngốc ở đây.”
Nàng mới nói lời này ra, mấy thiếu nữ khác cũng do dự tốp năm tốp ba đứng lên, che chở Úc Noãn ra ngoài. Mà Úc Noãn bởi vì thể chất yếu ớt, đi đường không nổi, lại đang nén nước mắt, bị các nàng nâng người rời đi.
Tần Uyển Khanh hít sâu một hơi, duy trì vẻ mặt thoải mái. Chỉ có đôi tay đang gắt gao nắm chặt, hung hăng véo một cái lên phần da thịt trắng tuyết.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai gặp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!