Vậy là… bản cương thi đã bị nhốt.
Ờ, bị nhốt rồi.
“Ê, mở tiếng lớn chút.”
Tui lười biếng nằm nghiêng trên ghế sofa, nói với một thanh niên ở phía sau.
“A… Dạ!” Người đó vội vàng lấy ra cái điều khiển từ xa đã chuẩn bị sẵn, chỉnh lớn tiếng.
“Này, còn hạt dưa không, thêm nữa đi.” Tui bất mãn vỗ bàn trà trước mặt.
“Dạ… Tôi xin lỗi, tôi thêm ngay!”
“Đừng có ngơ ra đó, tiếp tục đi.” Tui rung giò, liếc nhìn thanh niên đang ngồi đấm chân cho tui.
Bản cương thi bị nhốt.
Cuộc sống vô cùng đau khổ.
Ăn không ngon, ngủ không yên…
“Tôi xin lỗi! Hạt dưa là thức ăn khan hiếm, hết rồi ạ…
Vậy, dưa chuột trong phòng bếp có được không ạ?”
“Hừ, miễn cưỡng chấp nhận vậy.” Tui gật đầu.
“Dạ!”
Gặm dưa chuột, xem Pikachu, cuộc sống đau khổ quá…
“Hách Hách tiểu thư, độ mạnh như vậy đã được chưa ạ?” Thanh niên đấm chân cẩn thận hỏi.
“Ừ, tạm chấp nhận…” Tui nhai dưa chuột, trả lời mơ hồ.
Ôi, cuộc sống này thật khổ sở…
“Sao rồi? Hách Hách? Hôm nay có tâm trạng làm kiểm tra chưa?” Dương Nhất Phàm đứng ngoài một tấm thủy tinh trong suốt, không, phải gọi là Akishino, từ ngoài cửa bước đến.
“Ừm… tui ghét màu quần áo của anh, nên không làm.”
“…” Gân xanh trên trán Akishino nảy lên, hỏi: “Vậy tôi thay quần áo?”
“Hử? Vẫn không làm.”
“…”
Ầy…. nói ra thì, mấy hôm nay bị nhốt, không có chuyện gì làm nên bản cương thi ăn rất nhiều thứ không cần ăn, khiến người ta tò mò là bản cương thi không cần đi toilet, vậy những thứ đã ăn đi đâu rồi?
Đó là một vấn đề vô cùng thâm ảo…
“Cô vừa phải thôi đó, đừng quên bạn cô còn trong tay tôi.” Akishino đã sắp bùng nổ, hung dữ trừng tui, nếu ánh mắt kia có thể bắn ra tia laser thì bản cương thi đã bị khoét cả ngàn lỗ rồi.
“Dám động vào họ, anh chờ nghiên cứu thi thể đi.” Tui bình tĩnh gặm dưa chuột.
Tuy nghiên cứu thi thể cũng có thể tìm được chút tin tức hữu dụng, nhưng đó là “tình huống thông thường”.
Nếu như kí chủ tử vong, bệnh độc X sẽ tiêu tán hoàn toàn, một cái xác không có tác dụng gì, ai mà thèm.
“Đổi đi, tui muốn xem Hắc Miêu cảnh trưởng (*).” Tui nói.
(*) Hắc Miêu cảnh trưởng: Đây là phim hoạt hình cổ điển do hãng phim hoạt hình Thượng Hải sản xuất. Nội dung kể về thám tử Hắc miêu chạy xe gắn máy, cứu độ dân lành, trừng phạt bọn tội phạm và cùng người dân bảo vệ rừng.
dien~dàn~LQD
“Dạ!” Thanh niên đứng sau tui lập tức đổi đĩa.
Ầy… tui đáng thương quá mà, cuộc sống bị nhốt thật đau khổ.
“Tôi khuyên cô đừng hao phí sự kiên nhẫn của tôi nữa, vì bạn cô và vì chính cô, tốt hơn hết cô nên phối hợp với tôi.”
Ăn ăn ăn.
“Cô có nghe không đó? Chẳng lẽ cô định đợi thấy quan tài mới đổ lệ?”
Ăn ăn ăn.
“… Hách Hách!”
Tui rời mắt khỏi Hắc Miêu cảnh trưởng, nhìn về hướng Akishino: “… Đưa bọn họ hoàn hảo không chút tổn thương nào tới trước mặt tui, tui sẽ phối hợp một lần.”
“Cô phải rõ, cô là tù binh… Tôi mới là…”
“Quyết định vậy đi. Nếu bị gϊếŧ hết thì chờ tui xem xong tập này sẽ đi gặp họ.” Tui cắn răng rắc từng ngụm.
“…”
Lúc này, trên mặt Akishino có một hàng chữ rõ to: Gϊếŧ tôi đi…
Hừ, ai sợ ai, muốn tổn hại thì cùng tổn hại, dù sao những ngày này cũng không… Ách, không đúng, rất đau khổ…
“Đủ rồi, đừng đấm chân nữa, đấm lưng đi.” Tui lại rung chân.
“Dạ!”
“… Mang tới trước mặt cô thì không được, nhưng tôi có thể cho cô thấy bọn họ và nói chuyện với họ. Thế nào? Tôi nhân nhượng hết mức rồi đấy.” Akishino đen mặt lên tiếng.
Tui nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Được thôi.”
Akishino mở máy truyền tin, thấp giọng nói: “Chuyển kênh giám thị J-4, 5, 7, 8, 9 qua đây”
Vừa dứt lời, Hắc Miêu cảnh trưởng đã biến mất, đổi thành 5 cửa sổ nhỏ, là năm căn phòng kín khác nhau, theo thứ tự là Kiều Úc ngồi cạnh tường, Khương Kiến đi tới đi tui quanh giường, Gừ Gừ ngơ ngác như một cái máy còn chưa được khởi động, Lạc Trạch đang ngủ trên giường và Kiều Yến mặt không đổi sắc ngồi trên giường.
Năm người, đều bị nhốt trong những căn phòng kín khác nhau, tay chân có đeo loại xích đặc biệt.
Vạn hạnh là năm người đều không có dấu vết bị thương, vết thương ngoài da của Gừ Gừ cũng đã tự lành.
“Đưa máy truyền tin của cậu cho cô ta.” Akishino ra lệnh cho thanh niên sau lưng tui.
Dạ.
Chỉnh kênh xong, người kia đưa máy truyền tin cho tui.
“Này này…” Tui lên tiếng bằng máy truyền tui.
Năm người trong màn hình không hẹn mà cùng bật lên.
“Hách Hách?!”
…Lạc Trạch ngu ngốc, lúc cậu ta nhảy dựng lên đã làm bại lộ hành động mờ ám của mình.
Tên kia nằm trên giường như đang ngủ, thì ra đang vót một cây gỗ nhỏ.
“Thu vũ khí của J-8” Akishino đen mặt nói với máy truyền tin.
dien~dàn~LQD Chưa đến mấy giây, đã có người có vũ trang đầy đủ bước vào phòng Lạc Trạch, tước đi cây gỗ nhỏ.
“Bà nội cha chúng mày! Đồ chơi mà cũng giành! Chúng mày định lấy làm tăm xỉa răng cho buổi tối à?!” Lạc Trạch nổi trận lôi đình.
…Đứa bé đáng thương.
“Hách Hách, chị ở đâu? Có bị thương không? Có khỏe không?” Kiều Yến lo lắng quăng cho tui một đống câu hỏi.
… Đủ rồi, đừng tìm, cái phòng ngay cả rắm còn không có nhóc còn cố ý tìm dưới gầm giường làm gì?
“Chị… Chị bị nhốt rồi…”
Đúng nha, bị nhốt rồi.
“Bọn họ có làm chị bị thương không?! Chị có khỏe không?!” Kiều Yến lúc này như sư tử xù lông.
“Hu hu… chị không khỏe….”
Bị bắt ăn dưa chuột, bị bắt xem Hắc Miêu cảnh trưởng, người ở đây thật là ngu dốt, ngay cả chân cũng đấm không xong…
“Thằng chó Dương Nhất Phàm… Dương Nhất Phàm, mày ở bên cạnh đúng không? Tao nói cho mày biết, mày mà đυ.ng tới một sợi lông của Hách Hách, tao sẽ làm mày sống không bằng chết!!”
Akishino? Akishino đúng là đang đứng bên cạnh, tui liếc mắt nhìn anh ta, anh ta đang tức đến phát run.
Ôi trời, đã chơi thì phải chơi cho tới, tui ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Mọi người đừng nóng, tui chuẩn bị đánh ra từ trong lòng địch. Yên tâm đi, nữ thần sẽ đến cứu các anh.”
“…”
Năm cái cửa sổ đồng loạt câm nín, cuối cùng, Khương Kiến mở lời: “Trước mặt có địch, OK?”
“…” Akishino bên cạnh cười lạnh, ra lệnh trong máy truyền tin, hình ảnh bị gián đoạn, sau đó chuyển sang chỉ một mình phòng của Kiều Yến, hắn cười lạnh: “Đội trưởng, vừa rồi nói hết chưa, cảm giác ra sao? Cậu tính khi nào sẽ giao USB cho tôi? Tốt nhất cậu nên nhanh chóng đưa ra lựa chọn chính xác, tôi không có kiên nhẫn để dây dưa với cậu đâu.”
Không biết nói chuyện gì, tui không nghe trộm được cuộc nói chuyện trong máy truyền tin.
Nhưng, Akishino đã nổi giận tắt máy truyền tin, trừng mắt nhìn tôi rồi lỗ mãng phun ra một câu: “Cặp vợ chồng lưu manh!”
Vợ chồng lưu manh?
Bản cương thi lưu manh hồi nào hả?
“Tôi đã làm theo yêu cầu, cô cũng nên làm điều đã hứa.” Akishino sầm mặt nói.
“Hả? Hứa gì cơ?”
“… Phối, hợp, kiểm, tra.” Akishino nghiến răng nghiến lợi.
A, đúng rồi, tui nhét miếng dưa chuột còn lại vào miệng, vỗ vỗ tay rồi nói với Akishino: “Chỉ có một lần cơ hội, nhanh tay lẹ chân lên.”
Có đôi khi, kẻ địch cũng rất đáng thương… Giống như kẻ địch của bản cương thi, chắc là tám đời trước ăn ở thất đức lắm mới tìm đến tui để gây phiền phức.