Tin tốt là cậu đã thành công chạy ra khỏi hang động.
Tin xấu là cậu không có cánh, không thể bay và đang rơi tự do.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể dựa vào bản năng loài mèo của mình để điều chỉnh phương hướng trong không trung. Khi đầu óc trở nên trống rỗng, cậu hy vọng số phận tiếp theo của mình sẽ không rơi vào vũng bùn.
Cậu không biết, lời cầu nguyện của mình có hiệu quả hay không. May mắn thay, có một cành cây mọc nghiêng giữa các vách đá giúp cậu đáp xuống một cách an toàn.
Trọng lực cực lớn rơi xuống khiến trong mắt Diệp Trừng hiện lên đầy sao, toàn bộ đầu óc đều choáng váng.
Nhưng điều này không gay cấn bằng khoảnh khắc hồi hộp vừa rồi, nếu Diệp Trừng không nhanh nhẹn ứng phó với nguy cơ, chỉ sợ cậu đã bị hai con đại bàng ăn thịt không còn mảnh xương.
Nhìn ở cự ly xa sẽ không thấy rõ, nhưng khi hai bên đối mặt với nhau. Diệp Trừng nhận ra rằng mình không cao bằng con đại bàng giống cái, ngay cả khi dùng hai chân đứng lên.
Đại bàng trưởng thành có thể cao tới một mét, sải cánh dài gần hai mét.
Và bây giờ khi đứng bằng hai chân, Diệp Trừng chỉ cao có nửa mét. Giống như tiểu đệ đệ báo tuyết khi còn ở chung với báo tuyết mẹ.
Thông thường, báo tuyết đực chưa trưởng thành có chiều dài ít nhất gần một mét, nhưng Diệp Trừng lại khác với chúng.
Mặc dù đã ở độ tuổi sắp trưởng thành nhưng cậu vẫn nhỏ con hơn so với các anh chị em khác của mình.
Trong mắt những con báo tuyết bình thường, cậu dường như bị suy dinh dưỡng và có thể chất yếu kém.
Không biết có phải vì lý do này mà cậu bị mẹ ruột của mình bỏ rơi hay không.
Bởi vì trong tự nhiên, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót. Nếu không bỏ rơi những đứa con yếu ớt hoặc bị khiếm khuyết. Chúng không những khó nuôi mà còn lãng phí sức lực của con cái.
Về lâu dài, để tiếp tục duy trì và đảm bảo rằng các thế hệ tương lai có thể sống sót. Động vật không có trí tuệ thông minh như con người và không có bác sĩ để chữa trị. Chúng chỉ có thể vứt bỏ những ấu tể yếu ớt.
Cũng là vì đảm bảo duy trì nòi giống và sự phát triển của những tiểu hài tử khỏe mạnh.
Trên thực tế, khi Diệp Trừng uống nước. Cậu đã lén lút dùng hồ nước làm chiếc gương để nhìn diện mạo của mình.
Thân hình của cậu tuy nhỏ con nhưng không hề tổn hại đến vẻ đẹp của cậu. Thậm chí còn khiến càng thêm tinh xảo và đáng yêu hơn, làm người ta chỉ muốn sờ sờ cưng nựng.
Diệp Trừng thành công chạy trốn, lúc này không nhịn được mà thè chiếc lưỡi hồng nhạt để tản nhiệt.
Chuỗi hành động gay cấn vừa rồi gần như khiến tiểu thiếu gia mỏng manh đốt cháy CPU của mình.
Đến bây giờ cậu vẫn không thể tin được mình lại dũng cảm đến vậy, cư nhiên sống sót trước móng vuốt của hai con đại bàng trưởng thành.
Diệp Trừng cẩn thận nhảy xuống cành cây và quan sát địa hình xung quanh.
Trước mặt cậu là một bức tường đá hoàn toàn xa lạ, được bao phủ một ít băng tuyết và những mầm cây diệp lục xanh tươi.
Trên đầu cậu là bầu trời trong xanh không chút tì vết, dường như cậu đã rơi thẳng từ đỉnh núi xuống nửa sườn núi.
Hơn nữa, trên bầu trời cũng không có bóng dáng của cặp vợ chồng đại bàng. Cho nên, hiện tại cậu đã hoàn toàn an toàn.
Diệp Trừng hưng phấn lăn lộn trên bức tường đá, để ăn mừng chính mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Cậu dự định bắt một con gà lôi làm phần thưởng cho bản thân.
Như người ta thường nói, vui quá hóa buồn.
Ngay khi Diệp Trừng đang chuẩn bị di chuyển, thì trên đầu cậu đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng to lớn.
"Ó——"
Chỉ kịp nhìn thấy con đại bàng giống đực màu vàng bị Diệp Trừng dùng móng vuốt cào bị thương, nó lao về phía cậu với đôi cánh dang rộng và dùng vẻ mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào cậu.
Với thị lực tuyệt vời của báo tuyết, Diệp Trừng có thể nhìn thấy vết thương đang rỉ máu của con đại bàng và chiếc mỏ cứng cáp của nó.
"Ngao ô..."
Diệp Trừng kêu lên một tiếng rồi lao vào rừng thông rậm rạp, cậu hy vọng khu rừng rậm rạp này có thể che giấu thân hình nhỏ nhắn của mình.
Đáng tiếc, dù cậu có trốn tránh thế nào thì hai con đại bàng bám theo cậu y như những con giòi trong xương. Chỉ cần cậu ló đầu ra ngoài, chúng liền nhắm vào cậu ngay lập tức.
Có mấy lần Diệp Trừng né tránh không kịp, bị con đại bàng mổ vài nhát vào người. Trong nháy mắt, cơ thể nhỏ nhắn của cậu xuất hiện vài vết thương đẫm máu.
Tuy nhiên, Diệp Trừng không phải là người ăn chay, cậu dùng chân trái đang bị thương của mình lao thẳng vào con đại bàng giống cái. Lúc này, cậu hung hăng cắn mạnh vào đôi cánh to lớn của nó.
Giờ đây, mối thù giữa cậu và cặp vợ chồng đại bàng đã thực sự được giải quyết.