Chương 2

Vì thế hai ngày nay, mỗi lần đến bữa ăn cậu đều đợi anh chị em của mình ăn xong mới lao tới ăn vài miếng để đảm bảo không chết đói.

Cậu không biết liệu mình đã biến thành động vật hay chưa và khẩu vị ăn uống của cậu đã bất đồng với con người. Chỉ cần vượt qua được rào cản tâm lý thì thịt sống cũng sẽ trở nên ngon miệng.

Cậu từng là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, mười ngón tay chưa từng chạm vào việc nặng nhọc. Cuối cùng cũng bắt đầu trải qua thời kỳ sinh hoạt "mài giũa".

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Diệp Trừng xuyên đến đây, cũng là ngày báo tuyết mẹ dự định rời đi.

Sau khi tính toán xong xuôi, Diệp Trừng - người mới học cách đi săn cùng báo tuyết mẹ được hai ngày, căn bản chẳng học được điều gì hữu ích.

Nhưng cậu cũng biết, cậu hoàn toàn không thể ngăn cản được sự tình.

Trời sắp mưa, mẫu thân của cậu sắp lấy chồng mới.

Trong thế giới động vật, sinh sản là sứ mệnh cả đời của chúng. Nếu báo tuyết mẹ có thể nuôi dưỡng chúng thành niên thì sứ mệnh của nó đã hoàn thành.

Về phần những ngày sắp tới, bọn chúng chỉ có thể dựa vào chính mình để sinh tồn.

Khi bóng dáng của báo tuyết mẹ biến mất, các anh chị em của cậu bắt đầu rời khỏi hang và bắt đầu sống tự lập.

Kỳ sinh sản đợt này của báo tuyết mẹ sinh ra ba tiểu ấu tể, một giống cái và hai giống đực. Cậu là tiểu báo tuyết con được báo tuyết mẹ nhặt về giữa đường.

Về phần ký ức trước khi được nhặt về, Diệp Trừng không có tiếp nhận, mọi thứ hoàn toàn trống rỗng.

Có lẽ nguyên thân ban đầu đã bị bỏ rơi hoặc bị thất lạc.

May mắn thay, cậu gặp được báo tuyết mẹ tốt bụng. Người đã đưa cậu đi cùng, dạy cậu cách săn mồi và yêu thương cậu như con ruột của mình.

Chỉ khi đó cơ thể nguyên thân mới tồn tại được trong thế giới động vật nguy hiểm.

Khi Diệp Trừng phục hồi lại tinh thần, cậu phát hiện ra cậu là tiểu báo tuyết duy nhất còn sót lại trong hang động.

Vừa lúc cậu chuẩn bị rời đi thì tai họa bất ngờ ập đến.

Hang động êm ấm che chở cho cậu mấy tháng qua đã chào đón chủ nhân mới của nó.

Một cặp vợ chồng đại bàng trẻ trung và khỏe mạnh xuất hiện.

Diệp Trừng lập tức phản ứng, dựa vào bản năng của cơ thể. Cậu từ từ lùi về phía sau, ý đồ rút mình vào trong hang động.

Đôi mắt báo màu lam chăm chú nhìn cặp vợ chồng đại bàng đang rỉa lông cho nhau.

Vợ chồng đại bàng này đã hoàn toàn trưởng thành.

Đặc biệt là thân thể giống đực của đại bàng chồng, nó có bộ móng vuốt sắc bén như móc câu. Trên người bao trùm một lớp cánh màu đen vàng, giống như đang mặc một bộ áo giáp lộng lẫy.

Chiếc mỏ nhọn đang chải lông cho đại bàng giống cái cũng phản chiếu một chút ánh sáng lạnh lẽo từ ánh nắng mặt trời, giống như con dao găm luôn sẵn sàng tấn công con mồi.

Dường như chỉ một đòn thôi cũng có thể để lại một lỗ lớn trên cơ thể Diệp Trừng và lấy đi da thịt của cậu.

Đại bàng là loài săn mồi và là bá chủ thống trị trên không trung. Thức ăn chính của chúng là thỏ, gà lôi, ngỗng, vịt..v.v.

Đôi khi chúng không chỉ tấn công những động vật nhỏ như hươu nai, lợn rừng con mà còn ăn xác của những động vật lớn.

Ngay cả trước và sau khi sinh ấu tể, thỉnh thoảng chúng cũng sẽ săn những tiểu ấu tể báo tuyết, chó sói, cừu, hươu, v.v. để cải thiện chế độ ăn uống.

Nếu ở đây chỉ có một con đại bàng, thì báo tuyết chưa trưởng thành như Diệp Trừng vẫn có dũng khí chiến đấu với nó và nhân cơ hội chạy trốn.

Nhưng ở đây có hai con đại bàng trưởng thành nên cậu chỉ có thể nhượng bộ chúng, cố gắng ẩn mình và chờ cơ hội.

Diệp Trừng buộc mình phải giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng núp sau tảng đá. Cậu hy vọng vợ chồng đại bàng bên ngoài chỉ đi ngang qua đây nghỉ ngơi.

Miếng đệm thịt dày dưới chân của báo tuyết giúp cậu đi lại trong yên lặng, cho nên việc che giấu chuyển động của mình rất tốt.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, cặp vợ chồng đại bàng không có ý định rời đi mà bắt đầu khám phá hang động trống rỗng.

Chẳng mấy chốc chúng đã đến gần nơi ẩn náu của Diệp Trừng.

Nhìn thấy đại bàng càng ngày càng đến gần, Diệp Trừng không nhịn được mà nín thở, cơ bắp trong cơ thể bắt đầu căng cứng.

Cuối cùng, đại bàng giống đực phát hiện cậu đang nấp sau tảng đá.

"Ngao ô~!!"

Diệp Trừng lập tức chủ động lao ra, dùng móng vuốt cứng rắn hung hăng bổ vào đầu con đại bàng, ý đồ làm nó mù mắt.

Diệp Trừng biết rằng trận chiến này là ngươi chết hay ta sống. Mặc dù cậu không học được bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào trong hai ngày qua, nhưng cậu vẫn có thể dùng hết sức mạnh của mình bằng nghị lực sống sót.

Con đại bàng giống đực nhất thời không kịp phản ứng và rêи ɾỉ vài tiếng sau khi bị ăn một đòn từ tiểu báo tuyết.

Thừa dịp cơ hội, Diệp Trừng nắm lấy thời cơ, xoay người chạy về phía cửa hang. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể chạy nhanh như bây giờ, cậu dùng hết sức lực trong cơ thể lao ra ngoài.

Đáng tiếc, cậu quên mất rằng ở cửa hang động có một con đại bàng giống cái đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang chạy của cậu.

Đầu óc Diệp Trừng xoay chuyển cực nhanh, cậu không vì điều này mà dừng lại né tránh. Ngược lại càng tăng tốc với tốc độ chuẩn bị tiếp xúc với đại bàng giống cái, Diệp Trừng đem thân thể của mình cuộn thành một quả bóng.

Giống như viên đạn đại bác nhỏ, cậu lao thẳng vào con đại bàng giống cái đang chặn lối vào hang.

"Phanh——"

"Chi chi——quác——"

"Ngao——"

Đúng như dự đoán của Diệp Trừng, cậu đã thành công chạy ra ngoài và đánh bật con đại bàng giống cái.