Diệp Trừng là tiểu thiếu gia được người người cưng chiều trong gia đình giàu có. Từ nhỏ sức khoẻ của cậu đã ốm yếu hơn người thường và chỉ có thể sống ở bệnh viện.
Cho đến ngày cậu mười tám tuổi, khi nhắm mắt lại, cậu phát hiện mình đã biến thành một con báo tuyết thành niên đang học cách săn mồi. Chỉ còn ba ngày nữa, cậu sẽ bị mẫu thân đuổi ra khỏi nhà và học cách sống tự lập. Diệp Trừng: Cứu mạng!!! * Lục Vân Kiêu, với thân phận là thái tử của đế quốc. Hắn là người lãnh khốc vô tình, thủ đoạn hung tàn. Đồng thời dành cả cuộc đời mình trên chiến trường để bảo vệ gia đình và đất nước. Khi người khác nhắc tới hắn đều run rẩy bần bật vì sợ hãi.
Tuy nhiên, trong trận chiến cuối cùng với nữ vương trùng tộc. Hắn và nữ vương trùng tộc lưỡng bại câu thương, vì đại giới mà tiêu hao tinh lực của chính mình. (*) Lưỡng bại câu thương: nghĩa là hai bên đối địch cuối cùng đều thất bại, đều không thu được lợi ích gì.
Ngày nay, dị năng chữa lành cao nhất ở đế quốc chỉ có cấp S. Căn bản không thể chữa trị tinh thần lực bị tổn thương của Lục Vân Kiêu ở cấp SSS. Vì vậy, kết cục duy nhất là chờ đợi hắn đánh mất lý trí, trở thành dã thú mất nhân tính và trở nên cuồng bạo cho đến chết.
Để tránh bản thân phát cuồng, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn. Lục Vân Kiêu tự nguyện để người mẹ kế độc ác của mình trục xuất đến hành tinh nguyên thủy.
* Lần đầu tiên gặp nhau.
"Này, ta không phải ba ba của ngươi. Ngươi nhận nhầm rồi."
Lục Vân Kiêu ngậm cổ Diệp Trừng ra khỏi hang, nghiêm túc nói với tiểu báo tuyết. "Hức hức, hổ ca ca. Anh là người tốt, thu lưu tôi một chút đi. Tôi rất nhỏ con, sẽ không chiếm bất kỳ không gian nào cả. Cầu xin anh!! Tôi chỉ là con báo nhỏ vô dụng, ăn không đủ no, ngủ cũng không ngon."
Khi tai họa ngoài ý muốn bất ngờ ập đến. Lục Vân Kiêu vốn muốn chết lại không muốn chết nữa. Hắn vẫn còn tiểu báo tuyết ở cạnh, hắn không thể bỏ mặc Diệp Trừng một mình. Tiểu báo tuyết của hắn sẽ sợ hãi.
Nhiệt độ tăng cao, lũ lụt, động đất, sóng thần, bệnh dịch và cái lạnh tột độ... Bọn họ ở mạt thế đấu tranh để sinh tồn, dùng tình yêu thương tưới đẫm những bông hoa hy vọng trong những ngày ở mạt thế.
**** Tiểu kịch trường. Diệp Trừng luôn nghĩ rằng cậu và Lục Vân Kiêu chỉ là những động vật bình thường, cho đến một ngày cậu bị sốt cao. "Hổ ca ca, em sắp chết rồi phải không?" "Đồ ngốc, thời kỳ phát tình của em sắp đến rồi."
Lục Vân Kiêu bất lực, không ngờ lại gặp được một omega có độ xứng đôi 100% với mình ở đây. "Chẳng phải kỳ phát tình của báo tuyết là mùa đông sao? Bây giờ là mùa hè." Diệp Trừng bối rối, sợ hãi đến mức bật khóc. Cậu vội vàng tìm kiếm sự giúp đỡ của Lục Vân Kiêu. Mãi cho đến khi bị con hổ lớn ăn sạch, cậu mới nhận ra rằng cơn sốt này không phải là cơn sốt bình thường.