Hứa Bình An khó hiểu nhìn Hứa Dao một cái, không để ý ả, lại đi đến phía trước hai bước nhặt lúa mì. Hứa Bình An như vậy không phải không lễ phép mà cố ý phớt lờ người khác, mà cậu cùng Hứa Tam Nha cũng không thân. Đúng vậy, hiện tại Hứa Dao còn gọi là Hứa Tam Nha, đời trước Hứa Tam Nha hơn hai mươi tuổi kết hôn về sau mới đổi tên kêu là Hứa Dao.
Lúc Hứa Tam Nha năm tuổi tuổi, trước khi sống lại, cả ngày đều đi theo chị gái làm việc, cùng với nhà Hứa Bình An ở xa thôn căn bản chưa từng nói chuyện. Hôm nay đột nhiên tới gần, còn kêu Hứa Bình An là anh trai, Hứa Bình An không thể hiểu được, căn bản cũng không để ý tới.
Hơn nữa, lúa mì là tự mình nhặt, liền anh chị em cũng sẽ không cùng nhau nhặt, bởi vì lúa mì là trái một cây phải một cây, có cái gì mà cùng nhau.
Hứa Bình An không để ý tới. Hứa Dao cũng đi theo như không có chuyện gì xảy ra, không hề cảm thấy xấu hổ.
Nhặt được một lát, ả vô tình nói ở bên cạnh: "Em vừa rồi thấy em gái Như Ý ở đằng kia, ngồi dưới tàng cây, một chút cũng không bị phơi nắng, còn ăn cái gì đó có vẻ ngon, thật thoải mái a, không giống chúng ta, nhặt cái này mệt đến eo cũng muốn đứt."
Hứa Bình An không nghe thấy điều đó, cả thôn đều biết cậu là một đứa trẻ được nhặt nuôi không cha không mẹ, chuyện đầu tiên cậu mà hiểu được là che đậy những điều không thể hiểu được, những thứ không thể nói rõ được với người khác.
Bất quá, Như Ý ăn cái gì a? Rõ ràng không có mang cái gì ăn mà?
Hứa Bình An không quay đầu lại, vác rổ chạy nhanh đến, cậu biết Như Ý là lần đầu tiên ra ngoài, cái gì đều không biết, nên không phải là ăn cỏ đi.
Hứa Dao không biết Hứa Bình An vì cái gì mà chạy, bất quá là nghe được lời nói của mình xong thì chạy về phía Hứa Như Ý, cho nên ả cũng đi theo sau.
Hứa Bình An chạy đến trước mặt Hứa Như Ý, còn chưa kịp nói gì, liền nhìn thấy đôi tay kia trắng trắng tròn tròn của Như Ý đang ôm đầu thỏ hoang, sau đó con thỏ kia vốn đang đá mạnh liền ngừng cử động.
Hứa Như Ý xách theo con thỏ, ngẫng đầu, vẻ mặt tươi cười hướng đến Hứa Bình An: "Anh ơi, có thịt ăn rồi."
Hứa Bình An hooảng sợ, thấy rõ ràng đúng thật là con thỏ, vội hỏi: "Con thỏ này là từ đâu tới?"
"Chúng nó va vào nhau, sau đó ngã xuống."
Chúng nó? Hứa Bình An nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy có một con, đã bất động, cổ cũng bị bẻ qua một bên.
Hứa Bình An đột nhiên cảm thấy cổ có chút lạnh.
"Cái gì, hai con thỏ va vào nhau, sao có thể như thế được."
Hứa Dao đi theo sau Hứa Bình An, nghe Như Ý nói, cảm thấy không thể tưởng tượng được, trong ruộng lúa mạch, thỏ hoang thật sự khó bắt, trước nay cũng chưa từng nghe nói hai con thỏ va vào nhau chết.
"Tại sao không có khả năng, chị không thấy không phải là không có." Như Ý không cao hứng dỗi ả, người này giọng điệu không phải là trẻ con cảm thán hoặc thuần túy là khϊếp sợ, mà là âm dương quái khí, nghe liền không thoải mái. Tuy rằng con thỏ xác thực không có va vào nhau mà là cô bé dùng dị năng xua đuổi nó tới.
"Đúng vậy, em chưa thấy không có nghĩa là không có, Như Ý nhà chúng tôi chính là có vận khí tốt." Hứa Bình An tuy rằng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được nhưng vẫn hướng về người trong nhà.
"Bình An ca ca, em không phải có ý này, em chính là cảm thấy chuyện này quá hiếm, cho nên có chút kinh ngạc."
Hứa Dao nhìn hai người trước mặt cùng chung ý kiến, tức khắc cảm thấy không ổn, chạy nhanh đến để giải thích, trên mặt còn mang theo biểu tình vô tội cùng kinh hoảng, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng.
"Không có gì, em đi nhặt lúa mì đi, nếu không đi thì bọn họ nhặt hết luôn đó." Người ta đã nói như vậy, Hứa Bình An cũng không so đo, chỉ muốn ả đi nhanh đi, không đi còn muốn chia thịt thỏ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Được, được, em đi trước, tạm biệt Bình An ca ca." Hứa Dao trên mặt nở nụ cười hướng Hứa Bình An gật đầu, chỉ là quay người lại nụ cười biến mất, mặt đầy phẫn hận.
Vì cái gì Hứa Như Ý mỗi lần vận khí đều tốt, đời trước có người nhà yêu thương không chê cô bé, còn được Thẩm tướng quân nhận làm cháu gái, mang vào thành hưởng thụ cả đời phú quý. Đời này cũng không kém, chuyện hiếm thấy như vậy cũng có thể gặp được.
Một cái may mắn lại có giá trị hơn cả một đời mình nỗ lực, làm sao có thể cam tâm!
Hứa Dao đi rồi, Hứa Như Ý nói: "Người đó là ai, thật đáng ghét, em không thích chị ấy."
"Cô ta là Hứa Tam Nha, chính là người mấy ngày hôm trước rơi xuống sông, em không thích cũng đừng quan tâm cô ta, anh cùng cô ta cũng không thân."
Hứa Tam Nha? Đó chẳng phải là nữ chính sao? Sắc mặt vàng như nến, dáng người cũng không lớn hơn so với cô bé, chắc là do mới sống lại, chưa dưỡng tốt. Bất quá cặp mắt kia thật khiến người khác ấn tượng khắc sâu, không giống trẻ con chút nào, tối tăm, bên trong dường như ẩn chứa rất nhiều điều.
Hừ, dù sao người không đυ.ng ta thì ta cũng không đυ.ng người, nếu còn tưởng giống trong sách đem Hứa Như Ý ta thành kẻ ngốc mà lừa gạt, dẫm lên một nhà chúng ta để thượng vị, vậy thì đừng trách ta khách khí!
Hứa Bình An một tay xách con thỏ, cảm thấy quá hạnh phúc, thật nhiều thịt!
"Như Ý, em thật may mắn, hôm nay có thể ăn thịt thỏ. Anh đi kêu bà nội, em chờ ở đây nha."
"Được, anh ơi, cho anh ăn cái này nè." Như Ý đem quả nam việt quất đưa chocậu.
"A, to như vậy." Những quả nam việt quất cũng chỉ cỡ hạt đậu đũa. Cái giỏ mà Như Ý đưa cho cậu có kích thước bằng hạt đậu phộng và chúng đều có màu đỏ, vừa nhìn qua đã thấy rất ngon rồi.
"Em vừa rồi nhặt được chúng ở bên kia." Như Ý nhét một quả vào trong miệng của Hứa Bình An.
"Thật ngọt a." So với trước kia cậu tìm được đều ngọt hơn, em gái may mắn lại có thể vừa nhặt được thỏ hoang, vừa tìm được trái cây ngon.
Như Ý cười mà không nói, có thực lực lại thêm may mắn, hehe.
Bà nội Hứa cùng Hứa Cường nhìn đến con thỏ cũng cao hứng hỏng rồi, con thỏ này còn béo nữa chứ, hôm nay có thể ăn được một bữa no nê. Nhìn xem cũng đã giữa trưa, bà nội Hứa liền kết thúc công việc đi về trước, con thỏ đã chết phải mau chóng xử lý, trời nóng, để lâu sẽ hư.
Hai con thỏ, một con đem hun khói có thể để được lâu, con còn lại thì một nửa hầm không muối cho con dâu mau xuống sữa, nửa còn lại đem kho tàu, thật tốt!
Kéo một ít cỏ che lại chỗ thỏ rừng, vốn muốn mang Như Ý về nhà, Như Ý lại kiên quyết không đồng ý. Nơi này lúa mạch đều đã chín, ẩn chứa nồng đậm thực vật chi lực, cô bé ăn uống no đủ rồi còn muốn hấp thu thêm.
Hứa Bình An lại chạy về nhặt lúa mì, trẻ con nhặt lúa mình đều mang về nhà mình ăn, không có giao nộp, nếu siêng năng có thể nhặt được cho cả nhà ăn trong vài ngày.