Hứa Cường nhìn cũng không thoải mái, anh là kế toán cũng phải làm việc kiếm công điểm, vợ và mẹ anh trên ruộng mệt chết mệt sống thu lúa mì, lẽ nào là vì những kẻ lười biếng đó.
Anh thấy Hứa Hữu Căn nhìn những người lười biếng mà mặt lại âm trầm, liền ở bên cạnh ra ý kiến: "Đội trưởng, tôi thấy cứ để mọi người quậy với nhau làm việc, làm nhiều làm ít đều được công điểm như nhau, có kẻ nhân cơ hội lười biếng, cứ lười biếng thế này nếu đột nhiên trời mưa thu không kịp lương thực, vậy thì xong."
Hứa Hữu Căn lại trừng mắt liếc nhìn bà nương nhà Hứa Qúy bên kia, nửa ngày không nhấc chân, nói: "Cái này tôi còn không biết sao, nhưng mắng thì cũng mắng, nói thì cũng nói, mà họ không làm thì biết sao bây giờ, tôi đâu thể cứ đứng sau lưng mà nhìn chằm chằm, mà nhìn chằm chằm cũng không nổi."
"Đội trưởng, thực ra tôi nghĩ thế này, họ không ra sức là vì dù thu nhiều hay ít lúa mì thì công điểm lấy cũng như nhau, thế thì chúng ta tìm cách từ khía cạnh này, sau này cắt được nhiều thì lấy nhiều công điểm, cắt được ít thì lấy ít công điểm, thế thì chắc chắn họ cũng không dám lười biếng." Hứa Cường nói.
Hiện nay trong đội ai cũng coi trọng công điểm, tuy rằng đều ăn gạo, công điểm ít cũng ăn được như nhau, nhưng cuối năm chia tiền phải xem công điểm chứ, đặc biệt là trong đội năm nay còn nuôi mấy con lợn, bán được không ít tiền đấy.
"Thế làm sao biết cắt được ít hay nhiều, chẳng lẽ lại đi đếm, thế thì còn chưa đủ phiền toái."
"Có thể làm thế này, tôi để ý một chút, cùng một sức lao động mỗi ngày nhanh một chút có thể thu hai mẫu đất, một ngày mười hai công điểm, thì chúng ta tính một mẫu đất là sáu công điểm, thu một mẫu được sáu công điểm, anh không thu cũng được, vậy một công điểm cũng không cho." Hứa Cường kiến nghị.
"Thế này." Hứa Hữu Căn động lòng nhưng lại do dự, "thế này có vẻ không đoàn kết không?" Hiện tại ruộng đất đều ở bên nhau, ăn cơm làm việc cũng cùng nhau, nếu ông tính công điểm riêng, vạn nhất bị nói là phá hoại đoàn kết nội bộ nhân dân thì sao? Tám chữ này cũng là ông học được khi đi họp.
Loại chuyện này Hứa Cường không mở miệng khuyên, kẻo có gì không phải lại rơi hết lên đầu mình, vì thế anh nói: "Tôi chỉ đưa ra ý kiến thôi, được hay không thì ông xem, tôi đi cắt lúa mì trước đây."
Nói xong, anh liền đến bên cạnh khom lưng tiếp tục làm việc.
Hứa Hữu Căn vốn đang do dự, nhưng ngoảnh mặt lại thấy Hứa Quý Gia đi dưới gốc cây uống nước, đây đã là lần thứ mấy uống nước rồi, có khát như thế không, thủ đoạn gian dối!
Chẳng bao lâu sau, Hứa Hữu Căn lại gọi Hứa Cường lên bàn bạc chuyện tính công điểm, quyết định ngày mai bắt đầu làm theo như Hứa Cường nói.
Hôm sau trước khi làm việc, Hứa Hữu Căn nói quyết định, vốn tưởng mọi người sẽ làm ầm ĩ, ai ngờ đều đồng ý, ngay cả mấy người hay lười biếng cũng không có ý kiến.
Vào ruộng bắt đầu làm việc, Hứa Hữu Căn cắt một lúc rồi ngồi dậy nghỉ ngơi lưng, nhìn khắp nơi, tốt quá, tất cả mọi người như được lên dây cót, so với hôm qua nhanh hơn nhiều, vốn đã nhanh nay còn nhanh hơn, ngay cả mấy kẻ lười biếng cũng vùi đầu làm việc cực nhọc.
Giữa trưa ăn cơm, Hứa Hữu Căn đến nhà ăn trước, thoáng đếm một chút, chỉ buổi sáng đã cắt được gần bằng cả ngày hôm qua, thật là một lũ lười biếng giả ngu!
Có công điểm như cà rốt treo trước mặt, lúa mì mấy ngày liền đã thu xong, chênh lệch công điểm càng thêm rõ ràng. Trong đội, người cắt lúa mì nhanh nhất chính là nhà Hứa Hổ, một mình anh ta một Ngày cắt ba mẫu đất, kiếm mười tám công điểm. Mẹ và bà nội anh ta cũng giỏi, hai người một ngày có thể tráng được 30 công điểm, khiến mọi người đều nói công điểm đều bị nhà họ kiếm hết.
Thu xong lúa mì, Hứa Hữu Căn dẫn các đội viên vừa phơi vừa xay, dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại lương thực cho tốt rồi đi hiến lương. Ông nghĩ tuy không thể nâng sản lượng lên cao, nhưng nếu nộp đủ thuế lương nhanh chóng, hy vọng các nhà lãnh đạo có thể xem xét điểm này mà có thái độ tốt hơn với ông.
Chỉ là Hứa Hữu Căn nhất định phải thất vọng rồi!