Đương nhiên ông cũng không thể nói thẳng với hai người kia rằng mình sợ bị phê bình, thế thì quá mất mặt, phải nói uyển chuyển hơn: "Tôi đương nhiên cũng không muốn làm những chuyện hư đầu hư não này, lương thực quan trọng đến mức nào tôi còn lạ gì, chỉ là sợ một thời gian nữa các đội khác đều làm việc này, thì đội sản xuất của chúng ta chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt những nhà lãnh đạo ấy, đến lúc đó càng phiền toái."
"Thế thì làm sao bây giờ, nếu lãnh đạo xem chúng ta không vừa mắt, sau này đi hiến lương có khi bị tìm phiền toái không?" Hứa Hữu Mã vô tư nói.
"Hay là chúng ta chờ một chút, nếu các đội sản xuất khác không động thì ta cũng không động, họ muốn làm gì thì ta cũng làm theo." Nghĩ lại cũng chỉ có biện pháp này, Hứa Cường nghĩ toàn bộ huyện có ba công xã, hơn mười đội sản xuất, chắc sẽ không tất cả đều làm theo những việc thuần túy là xu nịnh, ve vuốt lãnh đạo này.
Nếu họ đều làm theo thì mình cũng làm theo, Hứa Cường tuy không biết cụm từ "không phạm pháp thì không bị phạt", nhưng anh biết người nhiều sức mạnh, nhiều người như vậy cùng báo cáo sai sản lượng sẽ không sao, cấp trên hẳn sẽ không bắt nộp nhiều lương thực như thế.
Ba người bàn bạc xong, sắp về nhà, trước khi tản ra Hứa Hữu Mã buồn bực nói một câu: "Những lãnh đạo thị sát ấy lẽ nào không thấy được những ruộng khác thiếu đất, sao chỉ nhìn thấy duy nhất một mẫu đất kia?"
Hứa Cường về đến nhà còn kể chuyện này cho bà nội Hứa, hai người cẩn thận bàn bạc một hồi, bà nội Hứa quyết định bảo Hứa Cường mau chóng đi huyện thành mua thêm ít lương thực!
Những việc này Như Ý không biết, người lớn đều chọn lúc trẻ con không có mặt để nói chuyện, Như Ý còn cảm thấy năm nay không có việc gì to tát nên sẽ không có nạn đói như trong tiểu thuyết đâu!
Sự việc luôn phát triển theo hướng tồi tệ nhất, theo lúa mạch dần dần chín, toàn huyện lại có năm đội sản xuất phóng được vệ tinh lương thực, cao nhất báo cáo mỗi mẫu sản xuất sáu ngàn cân.
Đây vẫn là con số tương đối cẩn thận, báo chí đăng tin có vài nơi sản lượng đã đạt tới vạn cân. Nếu không phát hiện có người nói dối sản lượng, có lẽ Hứa Hữu Căn đã tin rằng người khác có thể sản xuất nhiều lương thực như vậy, rốt cuộc báo chí làm gì có chuyện nói dối? Nhưng hiện tại, ông lại nửa tin nửa ngờ.
Cuối cùng, đã đến lúc lúa mì chín. Theo tiếng hô to của Hứa Hữu Căn: "Thu hoạch!", toàn bộ đội sản xuất đều bận rộn lên.
Năm ngoái khi Như Ý tỉnh dậy, lúa mì đã gần thu xong, năm nay cô mới thực sự cảm nhận được nhiệt tình của mọi người, ăn trưa xong lập tức trở lại ruộng đội nắng lớn tiếp tục cắt lúa mì, mồ hôi mỗi người đều chảy ròng ròng, quần áo ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
Tuy rằng năm nay mưa ít, nhưng lại sợ mấy ngày thu lúa mì trời mưa, công sức nửa năm hủy trong một sớm, cần phải tranh thủ từng giây mau chóng gặt hết lúa mì.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều thật thà làm việc, hiện tại tính công điểm theo giờ công, nghĩa là chỉ cần bạn ở trong ruộng, trông có vẻ đang làm việc, thì đến giờ cũng được tính công điểm. Đa số người đều thật thà làm việc, ngại khi người khác đang bận rộn mà mình nghỉ ngơi.
Nhưng chính là có vài người mặt dày, ví như bà nương của nhà Hứa Quý, thực ra không phải hoàn toàn không làm việc, nếu vậy Hứa Hữu Căn cũng không đồng ý. Chỉ là người khác thu xong một mẫu đất thì bà chỉ thu nửa mẫu, trông có vẻ như vất vả hơn, làm nhiều hơn người ta. Hứa Hữu Căn vừa nói bà còn ủy khuất, cãi cọ rằng mình nghiêm túc làm việc chỉ là làm chậm, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Người như vậy không chỉ có một, cứ làm như mình có thể không làm việc mà vẫn đi lại bận rộn trên ruộng. Với những người coi lương thực là rất quan trọng Hứa Hữu Căn nhìn thấy những kẻ này liền nổi giận, hận không thể đi lên đạp một chân để họ đừng lười biếng như thế.