Chương 25: Cả thôn cùng nhau đi nhặt quả hồng đi

"Ông vừa nói gì, quả hồng, một sọt toàn là quả hồng ư?"

"Đúng rồi, tổng cộng hai sọt, năm nay nhà Hứa Hổ chắc phải phơi không ít bánh quả hồng đây." Hứa Hữu Căn nghe vậy liền hiểu ra, quả hồng, lương thực đang thiếu trầm trọng, quả hồng đến rất đúng lúc!

Ông ấy chia sẻ ý nghĩ của mình với Hứa Hữu Mã, người không chỉ là Bí thư Chi bộ mà còn là kế toán của cả thôn.

Hai người họ chính là những nhà lãnh đạo của thôn Hứa Gia.

Nghe xong, Hứa Hữu Mã rất tán thành, nói: "Đúng rồi, cả thôn cùng nhau đi nhặt quả hồng đi, trên núi có rất nhiều quả hồng mà."

Hứa Hữu Mã rất vui khi nghe được có biện pháp bổ sung lương thực, bởi vì phải biết rằng nguồn lương thực còn lại trong thôn chỉ có một nửa là trách nhiệm của ông ta.

Ônh là kế toán của thôn, phải tính toán rõ ràng tổng cộng còn bao nhiêu lương thực, đồ ăn, phải đủ ăn đến khi nào, cộng thêm tính toán lượng ăn của người lớn và trẻ nhỏ. Nếu tính toán đầy đủ,thôn Hứa Gia đã không đến nỗi chỉ còn lượng lương thực ít ỏi như hiện tại.

Nhưng Hứa Hữu Mã thật sự rất lơ là, ngay cả kiến thức của chính mình cũng không nhiều, huống hồ là những con số phức tạp. Hơn nữa, trước đó có lãnh đạo huyện đến lừa dối, nói làm quán ăn thì tất cả nông dân bạn bè sẽ ăn no, nói nhăng nhít một đống. Hứa Hữu Mã hoàn toàn bị lừa, chỉ ham ăn bánh bao trắng.

Lần đó trùng hợp với lúc gieo hạt mùa hè, Hứa Hữu Căn chỉ đạo mọi người trồng trọt, với sự sắp xếp của ông thì không thấy có vấn đề gì, nhưng sau đó khi kiểm tra kho hàng, trơ trọi chỉ còn lại một chút ít lương thực, nên phải nhanh chóng ngừng bán bánh bao trắng hàng ngày.

Nhưng lương thực mà mọi người đã ăn vào bụng thì không thể lấy lại được. Nghĩ đến điều đó, Hứa Hữu Căn lại căng thẳng, ăn như vậy thì có ích gì, dù là bánh bao trắng hay bánh bột ngô mặt đen, ăn xong rồi thì chẳng phải đều đi ra cùng một lối đó sao!

"Bây giờ mọi người đều kiếm công điểm, nếu không muốn đi nhặt quả hồng thì phải làm sao đây?" Hứa Hữu Mã hỏi tiếp.

Hứa Hữu Căn liếc nhìn em trai một cái đầy lười biếng nhưng vẫn trả lời: "Tất nhiên là tính công điểm rồi, nhặt quả hồng cũng tính công điểm như trồng trọt vậy."

Thời gian càng để lâu thì càng lãng phí, quả hồng trên cây không đợi ai được. Hai người bàn bạc xong, buổi chiều trong giờ làm việc thì thông báo việc này cho cả thôn, sau đó Hứa Hữu Mã chọn những lao động chính là trẻ tuổi khỏe mạnh cõng sọt lên núi hái quả hồng.

Như Ý cũng rất vui với chuyện này, trên núi có nhiều quả hồng đến vậy, chính cô không thể hái hết được, người trong thôn cùng tham gia thì không chỉ tránh được lãng phí mà còn bổ sung được lương thực.

Nhưng có người thì cực kỳ không vui với việc này, đó chính là Hứa Dao. Sau khi mùa trồng hè kết thúc, cô vẫn luôn đấu trí đấu dũng với những người trong nhà, một bên thì lén lút cất giấu hạt giống trong không gian.

Quả hồng trên núi, cô đã rất mong đợi từ lâu rồi. Làm thành bánh quả hồng thì quá trình rất đơn giản, thậm chí không cần bất kỳ đường hay thứ gì khác, rất thuận lợi để giấu nhẹm.

Quan trọng hơn, bánh quả hồng phơi khô rất ngọt, đường phần rất sung túc, rất thích hợp để ăn đỡ đói trong thời buổi khan hiếm lương thực, một ngày ăn một chiếc bánh cũng đủ no lâu.

Không gian của Hứa Dao tuy rộng lớn nhưng không có ánh mặt trời, không thể phơi bánh quả hồng. Trong không gian của cô có tốc độ trôi qua thời gian, nhanh gấp năm lần bên ngoài, không thể giữ tươi thực phẩm. Tuy trồng trọt rất tốt, nhưng việc cất giữ đồ vật lại thành vấn đề.

Ả chỉ có thể phơi quả hồng thành bánh rồi lưu trữ trong không gian, nhưng không có sức mạnh to lớn như Như Ý nên việc hái quả hồng rất vất vả.

Tuy Hứa Dao lén nhờ hai chị gái mình giúp hái quả hồng, nhưng hai người còn mang tính cách yếu đuối như kiếp trước, không thể cứng rắn từ chối công việc nhà của chị dâu và chị chồng, thời gian giúp ả cũng rất hạn chế.

Nói tóm lại, Hứa Dao chưa tích trữ được bao nhiêu bánh quả hồng, thực sự chưa tích trữ được bao nhiêu!

Bánh quả hồng chiếm vị trí rất quan trọng trong kế hoạch dự trữ lương thực của ả. Ả còn tự đắc rằng sang năm khi mọi người đều đói kiệt sức thì sẽ dùng bánh quả hồng để đổi vàng bạc châu báu của người khác trong thành phố. Nhưng hiện tại thì không có gì cả! Không có gì cả!

Tức giận, Hứa Dao lầm bầm chửi rủa nhưng không sao tìm ra nguyên nhân vấn đề xảy ra ở đâu. Kiếp trước, trong thôn cũng từng có lúc lương thực gần hết, thôn trưởng dẫn mọi người lên núi hái quả hồng để phơi bánh quả hồng, nhưng đó phải là xảy ra sau hơn mười ngày!