Vân Nùng rất ít biết về chuyện thời thế, nếu có ai nói tin tức gì thì Vân Nùng chỉ nghe vậy thôi.
Nàng không biết rốt cuộc Cố Tu Nguyên như thế nào cho tới khi thấy được bộ dáng này, càng không biết Cảnh Ninh và Cố Tu Nguyên có ân oán gì không, nhưng mà việc này nàng cũng không thể nhúng tay được nữa rồi.
Nàng hiện giờ chỉ muốn tính toán rằng dùng quan hệ của hai nhà Sở Từ, thuận đường nghĩ biện pháp kiếm chút tiền bạc rồi cho bản thân một con đường lui thôi.
Từ Tư Nhụy có ý định trả thù nàng, muốn chuyện hôn sự của nàng bị hủy, chuyện này trong lòng Vân Nùng coi như đã hiểu rõ. Sau khi nàng trở về Từ gia, một năm một mười đem việc này báo cho lão thái thái biết, cũng không thêm mắm dặm muối gì.
Nhưng mà lão thái thái nghe như vậy liền biết là chuyện gì đã xảy ra. Sắc mặt bà liền trầm xuống, sai người đi gọi tam cô nương đến.
Đây là muốn để hai nàng đối chất với nhau sao?
Vân Nùng cũng biết Từ Tư Nhụy tất nhiên sẽ không thừa nhận, đơn giản chỉ là ngươi tới cãi cọ với ta thôi.
"Ta và tam tỷ tỷ tất nhiên là bên nào cũng cho rằng mình đúng, thì cũng chẳng có gì để tranh cãi,"
Vân Nùng bình tĩnh nói:
“Chỉ là Sở tam công tử đã nhận định ta là một người ương ngạnh, Sở phu nhân cũng không giống như có ý định thực hiện lời hứa hôn, hôn sự này có lẽ không có kết quả rồi.”
Sắc mặt lão thái thái rất khó coi, đối với bà mà nói, hai người ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là hôn sự này có thể thành hay không. Bà cau mày, trầm giọng nói:
“Việc hôn sự này là do phụ thân ngươi cùng với Sở gia định ra, bên đó nói đổi ý là đổi được sao?”
Vân Nùng ngồi một chỗ, rũ mắt nhìn những hoa văn trên áo, không đáp lời.
Nay đã khác xưa, Sở gia hiện tại là ngoại tổ gia của hoàng thượng, Sở tam công tử coi như là biểu huynh của hoàng thượng, nhiều người gấp gáp muốn kết thân với họ, đến lượt một cô nương mồ côi gia đình sa sút như nàng nói gì sao?
Lui một bước mà nói, nếu Sở gia phúc hậu nhưng bị Từ Tư Nhụy làm thành chuyện như vậy, Sở tam công tử sợ rằng cũng không đồng ý.
Hành động này của Từ Tư Nhụy thật sự rất thâm độc.
Vân Nùng nếu là trước đây thì cũng không để bụng nhiều với cửa hôn nhân này, còn có thể bình tĩnh, nhưng nếu đã thay đổi thân chủ, hiện thời sợ là hết đường chối cãi, chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi.
Đối với một cô nương tầm thường, thì đây chính là hủy nửa đời người.
Có thể đã sớm chuẩn bị tốt, sau khi Từ Tư Nhụy đến cũng không hoảng hốt, đường đường chính chính trả lời những câu chất vấn của lão thái thái, có chết cũng nói bản thân không biết gì, tất cả chỉ là trùng hợp.
“Vân muội muội cũng là người nhà chúng ta, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, tại sao ta có thể làm hỏng hôn sự của muội ấy chứ?”
Từ Tư Nhụy ủy khuất nói:
“Ta thực sự có chút muốn tranh chấp chuyện tình cảm với nàng, nhưng không phải không biết thân biết phận, sao lại làm những việc này được chứ? Tổ mẫu mới nghe lời của một bên đã hiểu lầm ta.”
Vân Nùng đã sớm nghĩ tình hình sẽ như vậy, cũng không tranh cãi với Từ Tư Nhụy, nhìn lão thái thái nói:
“Chuyện này trong lòng người chắc đã có kết luận, thân thể ta có chút không thoải mái, xin đi về trước.”
Thấy bộ dáng không quan tâm của nàng, lão thái thái cũng không còn cách nào khác, vẫy vẫy tay ý bảo nàng có thể đi.
Chờ Vân Nùng rời đi, Từ Tư Nhụy lại biện bạch nói:
“Tổ mẫu, việc này không liên quan đến ta, rõ ràng là…”
Lời còn chưa nói hết đã bị lão thái thái chen ngang. Lão thái thái đem chén trà nặng nề phóng lên bàn, khiển trách:
“Vừa rồi Vân Nùng còn ở đây, ta muốn giữ chút thể diện cho ngươi nên không nói gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đã hồ đồ sao, ngay cả việc như vậy cũng không nhìn ra sao?”
Từ Tư Nhụy hết hồn, há miệng thở dốc, không thốt ra được lời nào.
Lão thái thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cháu gái:
“Ngươi cũng vừa mới nói, hiện tại có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, việc bị hủy hôn thì làm sao có thể vui mừng được mà? Ngoài việc nhất thời sung sướиɠ thì còn có tác dụng gì nữa sao?”
Nói xong, bà đóng mắt lại,
“Ngươi cũng đi đi, từ nay ăn nói hành động cho cẩn thận, nếu như có chuyện như vậy nữa thì đừng trách ta tính sổ với ngươi.”
Từ Tư Nhụy vốn cho rằng mình đã dành phần thắng, không ngờ Vân Nùng vừa rời đi đã bị một trận khiển trách như vậy, vành mắt nàng đều đỏ lên. Lão thái thái rất có tiếng nói trong nhà, nàng cũng không dám đâm chọt xúi giục, chỉ phải nghe lời lui ra.
***
Vân Nùng trở lại phòng, lập tức thay đổi xiêm y. Đã rất lâu rồi nàng chưa tham gia yến tiệc như vậy, đi một ngày dài chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng đau đớn.
Chúc ma ma đem thuốc tới, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hiển nhiên là muốn hỏi thái độ của Sở gia, nhưng lại sợ Vân nùng mất hứng.
"Có chút phiền phức,"
Vân Nùng uống thuốc, đem chuyện ban ngày nói ra,
“Việc hôn sự này e là sẽ không thành.”
Chúc ma ma đầu tiên là căm giận đem Từ Tư Nhụy mắng một trận, thấy vẻ mặt Vân Nùng mệt mỏi, vội vàng an ủi nói:
“Cô nương không cần khổ sở, có khi không thành cũng là chuyện tốt.”
Vân Nùng lắc đầu:
“Ta không khổ sở, chỉ là giằng co cả ngày, có chút mệt thôi.”
Thúy Kiều nhỏ giọng nói:
“Thực sự thì nếu gả đến Sở gia cũng không tốt lành gì. Nhà cao cửa rộng thật sự rất mệt, vừa phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, vừa phải để ý các mối quan hệ với chị em dâu, nói không chừng còn có thể mệt mỏi với vợ bé nữa. Từ gia thấy không thể dựa dẫm tiểu thư nữa, đến lúc đó chẳng phải sẽ không quan tâm đến người sao?”
Vân Nùng không ngờ rằng nàng sẽ nói một tràng như vậy, quay đầu lại cười nói:
“Ngươi đột nhiên thông minh lên hả?”
Thúy Kiều nói:
“Từ khi chúng ta đến Từ gia, nô tỳ nghe qua không ít chuyện, mới biết được ở đây so với tiền đường của chúng ta khác nhau rất lớn.”
Tạ gia cửa nhỏ nhà nghèo, trong nhà cũng không có thê thϊếp gì, thanh tịnh thật sự. Còn Từ gia thì ngược lại, công tử cô nương trên dưới mười vị, chưa kể còn nhiều người họ hàng thân thiết, không có thị phi cũng khó, Sở gia thì còn phức tạp hơn nữa.
Chúc ma ma lúc trước là muốn Vân Nùng được gả đến Sở gia vì chỉ muốn tương lai sau này của nàng sẽ vô tư vô lo, nhưng sau khi nghe Thúy Kiều nói như vậy mới biết mình đã suy nghĩ quá đơn giản, bà thở dài nhìn Vân Nùng nói:
“Việc này chỉ có thể tự bản thân tiểu thư quyết định, nô tỳ sẽ không lắm miệng nữa.”
Chúc ma ma là lão bộc của Tạ gia, tất nhiên đối xử với Vân Nùng tận tâm tận lực, chỉ là hơi thực dụng một chút chứ tâm cũng không xấu xa gì. Bởi vậy nên Vân Nùng cũng không so đo với bà làm gì.
Nghe bà nói như vậy, đôi chân mày thanh tú của Vân Nùng giãn ra, cười nói:
“Bà không cần lo lắng, ta tự có tính toán.”
“Thúy Kiều ngươi đi lấy giấy bút đến đây.”
Vân Nùng vuốt ve đầu ngón tay, phân phó nói:
“Thay ta viết cái này.”
Thúy Kiều theo lời làm theo, hiếu kỳ hỏi:
“Tiểu thư muốn viết cái gì?”
Vân Nùng không đáp, chỉ chậm rãi đọc phương pháp điều chế cho Thúy Kiều chép ra giấy.
“Đây là phương pháp điều chế hương liệu mà?”
Thúy Kiều đã thấy Vân Nùng điều chế hương, viết mấy chữ liền nhận ra ngay.
Vân Nùng thay đổi khẩu khí:
“Đây không phải là phương pháp điều chế hương liệu tầm thường…Nó đáng giá thật sự.”
Khi ở Sở gia, Cố Tu Nguyên đã nói nàng có thể tùy ý ra giá, Vân Nùng không chút nghi ngờ, nếu nàng muốn hoàng kim bách lượng, Cố Tu Nguyên cũng không từ chối.
Chỉ là có nên đưa hay không, nàng còn chưa suy nghĩ rõ ràng.
Mặc dù nàng muốn có tiền nhưng không tới mức đường cùng như vậy, hơn nữa phương pháp này còn có giá trị cao. Hiện tại đem đi đổi tiền thì không bằng nên giữ lại bên mình, tương lai nhất định sẽ có tác dụng sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Nùng vẫn cho viết phương pháp này ra, cũng không lập tức sai người đưa đến chỗ Cố Tu Nguyên kia.
Hiện tại đã là cuối năm, trời rất lạnh, lại còn liên tiếp mấy ngày tuyết rơi.
Vân Nùng không đi ra cửa, chỉ để Thúy Kiều lội mưa đi đi về về, nàng ở trong phòng điều chế hương liệu.Trước đây nàng chỉ điều chế một ít đủ để cho bản thân dùng, hoặc cho thêm Cảnh Ninh, nhưng hôm nay muốn làm hương liệu để kiếm tiền thì phải làm nhiều một chút.
Vân Nùng căn bản không để chuyện trước kia để ở trong lòng, nhưng Liễu thị lại tìm đến.
Mùi hương trong phòng rất thơm, nhưng cũng không đến mức nồng đậm. Liễu thị vừa vào cửa đã lên tiếng cười hỏi:
“Đây là mùi hương mới à?”
“Là tự ta điều chế.”
Vân Nùng ôm tay bên lò sưởi, khách sáo cười nói:
“ Năm nay trong phủ công việc vặt chất đống, biểu tẩu sao lại rảnh rỗi đến chỗ này vậy?”
Kiếp trước khi còn là quận chúa, Vân Nùng chỉ phủi tay, đem mọi chuyện kinh doanh giao cho Cố Tu Nguyên, bản thân thanh nhàn tự tại.
Mỗi khi đến cuối năm trong phủ luôn rất nhiều việc, Cố Tu Nguyên đều rất bận rộn. Vân Nùng là một người thật sự không thú vị, có khi sẽ ở thư phòng nhìn Cố Tu Nguyên sắp xếp công việc lễ lộc cuối năm, chỉ là trời sinh nàng không thích quản việc này, nên đa số thời gian nàng chỉ nhìn một chút rồi ngủ.
Hiện tại ngẫm lại, Cố Tu Nguyên hiện thời có thể thông thạo mọi việc có lẽ là do khi còn ở phủ của nàng đã làm việc rất chăm chỉ.
Vân Nùng nghĩ nghĩ, ngay cả lời Liễu thị nói cũng không nghe vào, sau khi lấy lại tinh thần, chỉ nghe được câu cuối:
“Không để ngươi chịu ủy khuất.”
Nàng không biết nên đáp như thế nào, đành phải bưng miệng mím môi cười.
Liễu thị thấy nàng không đáp, liền lặp lại một lần nữa.
Vân Nùng sau đó mới hiểu rõ…
Lần này Liễu thị đến là muốn hỏi nàng yêu cầu tín vật đính hôn của hai nhà Sở Tạ, sau đó nàng ta sẽ chủ trì công đạo, cùng với Sở gia định ngày hôn ước.
Chuyện này thật là…..
Vân Nùng bất đắc dĩ cười cười, nhìn Liễu thị nói:
“Việc kết hôn này là cha mẹ định đoạt, cũng không phải ta tình nguyện. Nay đã khác xưa, nếu như cố ý miễn cưỡng, thì không phải kết thân mà là kết thù.”
Liễu thị nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, trên mặt cười, trầm mặc một lát rồi mở miệng nói:
“Nếu không có hôn sự này thì tương lai của ngươi sẽ như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể tìm được chỗ tốt hơn Sở gia sao?”
Một cô nương mồ côi ăn nhờ ở đậu, còn có thể muốn một cuộc hôn nhân tốt hơn sao?
Vân Nùng không nhiều lời đáp lại:
“Chuyện tương lai ai có thể nói trước được chứ? Cứ đi từng bước một thôi.”