Ý đồ của Lưu Kỳ khi đến đây, Cố Tu Nguyên cũng có thể đoán được đại khái, không nhanh không chậm hành lễ rồi lại cười nói:
"Tâm ý của thần đã quyết, ngài không cần khuyên nữa đâu."
"Cố khanh..."
Lưu Kỳ bị hắn nói trước một bước nên bất đắc dĩ thở dài:
"Lúc trước ngươi nói việc này với trẫm, nhưng cũng không nói là sẽ rời đi nhanh như vậy."
Lúc trước Cố Tu Nguyên thực sự là không nghĩ sẽ rời đi nhanh như vậy, nhưng sau khi biết Vân Nùng có thai, một giây hắn cũng không muốn kéo dài nữa.
Cố Tu Nguyên nói:
"Hiện thời thế cục đã ổn định, văn thần võ tướng đều trung thành, thiếu một người như thần cũng không trở ngại gì."
Lưu Kỳ cũng biết lời này của hắn không sai, nhưng vẫn níu kéo không tha.
Dù sao Cố Tu Nguyên không thể so với người khác được, ngay cả khi hắn không làm gì mà chỉ đứng trong triều cũng khiến người ta cảm thấy an tâm.
"Tương lai Cố khanh có tính toán gì không?" Lưu Kỳ thở dài, lại hỏi.
Cố Tu Nguyên mỉm cười:
"Đi đây đi đó ngao du thiên hạ, về phần chuyện khác thì chưa kịp nghĩ tới."
Đối với hắn mà nói, có thể cùng Vân Nùng ở cùng một chỗ là đủ rồi, Vân Nùng muốn làm cái gì thì hắn sẽ làm cùng nàng.
Thực sự thì một triều thần như Cố Tu Nguyên quả thực là cầu còn không được, thời buổi rối loạn thì tận tâm củng cố hướng cục, cũng không chuyên quyền độc đại, sau khi thành công liền chủ động lui thân, khiến người ta không tìm ra chút sai trái nào cả.
Nhưng mặc dù là hiểu rõ đạo lý này, Lưu Kỳ vẫn vung tay áo ý bảo tùy Cố Tu Nguyên.
Vị thiếu niên thiên tử này, trời sinh tính nết rất tốt, chỉ là có vài vị huynh trưởng hạnh họe, mẹ đẻ cũng không được sủng ái, cho nên cũng không được tiên đế coi trọng. Một năm qua, Cố Tu Nguyên tận tâm tận lực vì hắn liệu lý chuyện triều chính, cũng không giấu giếm mà giảng dạy cho hắn vài điều.
Đối với hắn mà nói, Cố Tu Nguyên giống như một người thầy tâm phúc của hắn vậy.
Cố Tu Nguyên nhìn ra tâm tư của hắn, nhẫn nại cười nói:
"Bệ hạ là người tài đức sáng suốt, nhưng thần trí của thần cũng không còn ở triều đình, nên chỉ có thể phụ hảo ý của ngài."
Hắn đã nói như vậy thì Lưu Kỳ cũng không làm gì được nữa, thỉnh giáo một chút chuyện trong triều, lại dặn dò vài câu, mắt thấy sắc trời đã tối muộn nên cũng chỉ có thể đứng dậy rời đi.
Cố Tu Nguyên tự mình đưa hắn xuất môn, nhìn theo xe ngựa hướng về hoàng thành rồi mới trở về phủ. Mới đi được vài bước, liền thấy Vân Nùng trốn ở một bên, hắn nao nao, rồi sau đó tiến lên hỏi:
"Sao nàng lại ra đây?"
"Ta muốn nhìn hắn một chút... Sau lần này chắc cũng không có cơ hội gặp lại nữa."
Thanh âm của Vân Nùng có chút buồn bã, cho đến bây giờ, khi nàng tái kiến Lưu Kỳ, cũng vẫn cảm thấy có chút không chân thật lắm.
Trong trí nhớ của nàng, Lưu Kỳ vẫn là một tiểu hoàng tử bám dính bên cạnh nàng, hiện thời cũng đã thành đế vương, tướng mạo khí thế đều đã khác với năm đó, thật sự là giống như đã qua mấy đời vậy.
Cố Tu Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của nàng:
"Nếu nàng nói rõ thân phận trước mặt hắn thì cũng không có trở ngại gì đâu."
Ngụ ý chính là nếu nàng thật sự muốn gặp Lưu Kỳ thì cũng không cần trốn trốn tránh tránh như vậy.
Vân Nùng lắc lắc đầu, thở dài:
"Cũng không cần như vậy đâu."
Cảnh Ninh và Xuân Noãn là từ nhỏ lớn lên cùng nàng, tình nghĩa thâm hậu, tất nhiên là không thể so với người khác, Cố Tu Nguyên thì càng không thể so sánh. Ngoài ba người này, Vân Nùng cũng không muốn nói rõ thân phận với người nào khác nữa.
Dù sao trong mắt người đời thì Hoài Chiêu quận chúa đã chết rồi, ngay cả có giao tình lúc trước, thì hiện thời chắc cũng đã phai nhạt rồi.
Cố Tu Nguyên hiểu được ý tứ của nàng, cầm tay nàng đi vào trong phủ:
"Như vậy cũng tốt."
Ngày hôm sau lâm triều, Lưu Kỳ đồng ý thỉnh cầu của Cố Tu Nguyên, miễn đi các chức vị của hắn, nhưng lại ban cho hắn danh vọng đế sư. Không cần ở trong triều nhậm chức, cũng không có thực quyền gì, theo người ngoài đây chỉ là cái chức suông, nhưng Cố Tu Nguyên hiểu rõ đây là sự kính trọng của Lưu Kỳ dành cho hắn.
"Lúc trước tác phong của Cố Tu Nguyên quá mức sắc bén, đắc tội không ít người, bọn họ vốn nghĩ mượn cơ hội Sở Huyền Thần vào triều thì sẽ trả thù một hai. Chỉ là còn chưa kịp động thủ, Cố Tu Nguyên liền sạch sẽ lưu loát rời đi."
Cảnh Ninh tới thăm Vân Nùng, cùng nàng tán gẫu chuyện trong triều, che miệng cười nói:
"Ta cảm thấy bây giờ bọn họ không hiểu gì đâu."
Vân Nùng ăn một chút ô mai:
"Như vậy xem ra, hắn rời đi cũng tốt, nếu không thì tương lai không thể thiếu phiền toái."
"Này cũng chẳng có gì, Cố Tu Nguyên cũng sẽ đối phó được với bọn họ thôi, huống chi hoàng thượng cũng là thiên hướng của hắn. Chẳng qua rời đi thì cũng tốt, thanh nhàn còn bớt lo."
Cảnh Ninh cắn miếng ô mai, mặt mày đều nhíu lại,
"Chua như vậy mà ngươi vẫn ăn ngon lành vậy?"
Vân Nùng liếʍ liếʍ khóe môi:
"Đâu có chua gì đâu?"
Cảnh Ninh ném hạt ô mai, nâng chén trà uống một chút, nhìn Vân Nùng cười nói:
"Trong cung ma ma thường nói, nữ nhi mà thèm chua thì có lẽ đã có hài tử?"
"Cũng chẳng biết như nào, gần đây khẩu vị của ta thay đổi nhiều lắm." Vân Nùng lấy khăn lau tay.
Cảnh Ninh cười cười, ngược lại hỏi:
"Nói mới nhớ, ngươi thật sự không muốn làm đại hôn sao?"
"Rất phiền toái,"
Vân Nùng nâng má oán giận, lại nói:
"Ngay cả là muốn làm, cũng không thể ở kinh thành, để sau khi rời đi thì nói sau."
Vân Nùng đối với chuyện này cũng không thèm quan tâm, Cảnh Ninh tiếc hận nói:
"Ta còn tưởng, chờ ngày đại hôn của ngươi, ta muốn thay ngươi trang điểm đưa gả... Nhưng chỉ cần hai ngươi ở bên cạnh nhau, đồng vợ đồng chồng thì cũng không cần để ý mấy nghi thức xã giao này đâu."
Năm đó khi Cảnh Ninh xuất giá, có thể nói là phong cảnh náo nhiệt, mười dặm hồng trang dẫn tới trong kinh, dân chúng ngợi khen không thôi, nhưng kết quả thì thế nào?
Cảnh Ninh sống cho tới bây giờ, cũng đã nhìn thấu những điều đó.
Vân Nùng vuốt vuốt bụng của mình, nàng rũ mắt cười nói:
"Đúng vậy."
Cảnh Ninh lại cùng Vân Nùng nói chuyện phiếm một lát, thấy sắc trời không còn sớm, liền chuẩn bị rời đi.
"Không ở lại dùng cơm sao?" Vân Nùng nói.
"Nếu ở lại thì ta sợ Cố Tu Nguyên không vừa ý, không quấy rầy hai người các ngươi đâu."
Cảnh Ninh chớp mắt,
"Ta chuẩn bị đến nam phong quán đi dạo đây."
Vân Nùng nghe như vậy cũng không giữ nàng lại, chuyển tới thư phòng đi tìm Cố Tu Nguyên.
Khi Cảnh Ninh đến, Cố Tu Nguyên ân cần thăm hỏi vài câu liền tránh đến thư phòng, để hai người ôn chuyện phiếm.
Năm đó khi ở quận chúa phủ, Cố Tu Nguyên thay Vân Nùng quản chuyện buôn bán trong phủ, cho đến khi sau cung biến, mới bắt đầu đem tâm lực đặt ở trong triều đình. Hiện thời từ quan rảnh rỗi nên muốn giúp nàng tính chuyện buôn bán một chút.
Vân Nùng đến gần, ghé vào bên cạnh hắn nhìn nhìn sổ sách:
"Gần đây chuyện kinh doanh thế nào?"
Cố Tu Nguyên tránh ra một chút, nâng tay bế nàng ngồi vào trong lòng, rồi sau đó chỉ vào sổ sách cùng nàng phân thích giá thị trường gần đây.
Vân Nùng mới đầu cũng rất hào hứng nghe, nhưng nhìn chằm chằm sổ sách một lát, liền cảm thấy choáng đầu hoa mắt, nâng tay ôm lấy cổ Cố Tu Nguyên làm nũng.
Bất tri bất giác, hai người giống như là khi vừa mới quen nhau, nhưng lại không có nửa điểm lừa gạt.
Vân Nùng có thai, cũng không tiện xuất môn đi dạo, hơn phân nửa thời gian đều là ở trong nhà, cũng may có Cố Tu Nguyên nên cũng không đến mức không thú vị. Nàng cũng không tự chế hương, mà là đem chuyện buôn bán đều để cho Cố Tu Nguyên lo liệu.
Lại một ngày, Vân Nùng biết được một tin tức từ A Lăng, nói là Từ Tư Xảo đính hôn .
Vân Nùng hỏi thân phận phẩm tính của người nọ, sau khi biết được cũng không có gì không ổn, nàng mới yên tâm, sau đó chuẩn bị một phần hậu lễ để A Lăng chuyển qua.
Hôn sự được định ngay, Từ Tư Xảo bị gả đi, cũng không có cách nào tới gặp riêng Vân Nùng, chỉ có thể nhờ A Lăng thay bản thân nói câu đa tạ. Cũng không đơn giản là vì hậu lễ này, mà là đa tạ hảo ý của Vân Nùng lúc trước.
"Lúc trước nàng hỏi ta chuyện mở rộng kinh doanh là vì vị Tứ cô nương này sao?"
Cố Tu Nguyên biết được việc này, như có điều suy nghĩ nói.
"Cũng không đơn giản là vì nàng ấy. Chẳng qua nghe nàng ấy nhắc tới, cảm thấy thú vị, cho nên sinh ra chủ ý như vậy. Nhưng nàng ấy hiện thời cũng phải lập gia đình, cho nên cũng không thể làm gì."
Vân Nùng cũng không thiếu tiền bạc, cho nên đối với chuyện này cũng không chấp nhất,
"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
Cố Tu Nguyên giải thích:
"Ta nghĩ nàng cả ngày ở trong nhà cũng chẳng thú vị gì, thân thể cũng không tốt, nếu như vậy thì tại sao chúng ta không rời kinh nhỉ? Du sơn ngoạn thủy cũng tốt, làm buôn bán cũng tốt, vừa đi vừa nghỉ, nếu gặp nơi nào có phong cảnh tú lệ thì dừng lại, đều tùy theo nàng hết."
Với thân phận của Cố Tu Nguyên, Vân Nùng ở kinh thành cũng không được tự nhiên lắm, khó tránh khỏi những đố kị, khi được Cố Tu Nguyên nhắc nhở, nàng cũng động lòng:
"Chủ ý này ngược lại không tệ."
Cố Tu Nguyên đứng dậy, lấy một cuốn sách trên giá, lật đến trang cuối cùng, thanh âm hết sức ôn nhu:
"Đi theo đường dẫn này, được không?"
Ánh mắt Vân Nùng dừng trên trang giấy kia, ngẩn ra.
Đó là khi nàng xem qua một quyển sơn thủy du ký, lúc đó tràn đầy phấn khởi vòng hết những địa phương mà nàng thích, cuối cùng còn xếp lại thứ tự, vẽ phác thảo một đường dẫn.
Bên cạnh còn có một hàng chữ của nàng —— “Mùa xuân đến, hãy cùng nhau đi ngao du nhé”.
Nàng cũng từng nghe Xuân Noãn kể, năm đó Cố Tu Nguyên bị bệnh nặng không dậy nổi, nhưng vẫn nhớ đến quyển du ký này.
Đây là tâm bệnh của Cố Tu Nguyên.
Cũng may hiện thời vẫn còn một đường sống.
Trong lòng Vân Nùng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lông mi khẽ run, suýt nữa lệ đã rơi xuống. Năm đó xảy ra quá nhiều chuyện, ủy khuất cũng có, hiểu lầm cũng có, một vòng sinh tử suýt nữa đã khiến hai người lỡ mất nhau.
Hai người một lần nữa ở cùng nhau, hiểu trong lòng mà không nói ra.
Cố Tu Nguyên ôm nàng vào lòng, nắm chặt tay nàng, như là ôm một thứ trân bảo trong người, sợ không cẩn thận một chút lại sẽ lạc mất nhau.
"Được."
Vân Nùng nâng tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng cười nói:
"Tuy rằng hiện thời mùa xuân đã qua, nhưng cũng không phải quá trễ."
P/S: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, hy vọng đọc xong truyện này mọi người sẽ cảm thấy thoải mái, sẽ vẫn có niềm tin vào cuộc sống, vẫn còn niềm tin vào tình yêu, chúng ta dù sớm hay muộn cũng sẽ được hạnh phúc thôi.