Cố Tu Nguyên ít khi cố chấp với nàng như vậy, Vân Nùng cũng dễ dàng đoán được tâm tư của hắn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vân Nùng cũng mềm lòng, nàng cũng không cùng hắn tranh chấp nữa, chỉ là cười nói:
"Ta thì sao cũng được. Chẳng qua không biết tình hình lúc đó sẽ như thế nào, không chừng người ta còn cá cược rằng ngươi rốt cuộc vẫn yêu Hoài Chiêu quận chúa hay là ta."
Người khác không biết khúc mắc trong này, ngay cả là biết nàng và Hoài Chiêu quận chúa có tên họ hình dáng hơi giống nhau, nhưng cũng sẽ không thể nghĩ là cùng một người, có lẽ họ chỉ cảm thấy Cố Tu Nguyên coi nàng như là người thế thân mà thôi.
Vân Nùng chỉ nghĩ như vậy, cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
Cố Tu Nguyên là người thông minh, Vân Nùng chỉ nói một câu như vậy, hắn liền có thể tự động lĩnh hội hết ý, trong lúc nhất thời cũng có chút khó nói.
"Chúng ta vốn không phải như những đôi vợ chồng bình thường, ta nghĩ không cần những lễ nghi phiền phức này,"
Vân Nùng theo bản năng vuốt vuốt bụng, lắc đầu cười nói:
"Chẳng lẽ lời hứa hẹn của ta còn không bằng tờ giấy hôn thư sao?"
Cố Tu Nguyên rũ mắt chống lại ánh mắt mỉm cười của nàng, hai chữ “vợ chồng” trong lời của nàng khiến tâm tình của hắn bay tận chín tầng mây, hắn thấp giọng cười nói:
"Nàng nói đúng."
"Nhưng mà..."
Cố Tu Nguyên chuyển ngữ điệu,
"Nàng hiện thời đang mang thai, nên cẩn thận một chút mới được, hay là nàng chuyển về phủ đi?"
Vân Nùng do dự một lát, bất đắc dĩ nói:
"Ta phải suy nghĩ một chút, nên giải thích thế nào với Chúc ma ma và mọi người đây."
Việc này không thể lừa được, với cả nàng là người không giỏi nói dối, giấu diếm cũng không được bao lâu. Với sự quan tâm của Chúc ma ma thì nếu như biết việc này, không biết bà ấy sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Vân Nùng còn đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ thì Cố Tu Nguyên liền nói:
"Việc này nàng không cần lo lắng, cứ để ta xử lý."
"Ngươi sao?" Vân Nùng kinh ngạc nói.
Cố Tu Nguyên vuốt cằm nói:
"Ta biết nàng đang khó xử, nếu thấy khó quá thì cứ giao cho ta lo liệu là được rồi."
Với tính nết của hắn thì không dễ dàng gì đi đàm phán với tùy tùng, nhưng Vân Nùng đã để ý như vậy thì hắn đương nhiên có cách để nàng không phải khó xử nữa.
Vân Nùng vốn không biết xử lý như thế nào, nghĩ tới chỉ cảm thấy phiền lòng, hiện thời Cố Tu Nguyên đã chủ động đề nghị như vậy, nàng do dự một chút rồi đồng ý để cho Cố Tu Nguyên xử lý hết.
Chọn ngày không bằng đυ.ng ngày, đã có quyết định rồi thì Vân Nùng liền trực tiếp đem Cố Tu Nguyên về nhà mình, để hắn nói chuyện với Chúc ma ma, còn mình thì lấy cớ đi thay quần áo để tránh đi.
Chỉ sau một lúc, Cố Tu Nguyên đã đến gặp nàng, thoạt nhìn vẻ mặt có vẻ rất tự nhiên, hình như đã liệu lý thỏa đáng.
Vân Nùng hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi nói gì với lão nhân gia vậy? Bà ấy có làm khó ngươi không?"
"Bà ấy làm khó thì cũng hợp tình hợp lý."
Cố Tu Nguyên đến gần một chút, cầm chiếc lược trong tay nàng,
"Nhưng ta đã giải thích rõ ràng, nàng cứ yên tâm."
Sau khi Chúc ma ma biết thân phận của hắn, đầu tiên là sợ hãi, nhưng khi biết được Vân Nùng có thai, bà lập tức phẫn nộ, cũng không để ý tới tôn ti mạo phạm gì, kể lể trách mắng Cố Tu Nguyên một trận.
Cố Tu Nguyên cũng không ngỗ nghịch, im lặng chịu đựng, dù sao hắn cũng biết việc này là bản thân hắn đuối lý, nếu là trưởng bối bình thường có lẽ đã đuổi cổ hắn ra khỏi cửa rồi. Hắn nhẫn nại giải thích một phen với Chúc ma ma, nửa thật nửa giả, nhưng tình nghĩa lại hoàn toàn là thật.
Việc đã đến nước này, Chúc ma ma cũng không còn cách nào, sau khi xác nhận Cố Tu Nguyên là thật tâm chịu trách nhiệm nên cũng không nói gì nữa.
Cố Tu Nguyên lại nói:
"Ta sẽ mau chóng giải quyết chuyện trong triều, sau đó từ quan, đến lúc đó nàng muốn đi chỗ nào, muốn làm chuyện gì, ta sẽ chiều theo nàng hết."
Vân Nùng mỉm cười:
"Được."
Cố Tu Nguyên nói được thì làm được, qua bốn năm ngày, hắn đưa ra lời xin từ quan trong hội triều, hoàng thượng vẫn chưa lấy ý kiến đương triều, chỉ nói việc này sẽ thương nghị sau.
Vừa hạ triều, việc này liền lập tức được truyền ra ồn ào.
Thật giống như năm đó, lúc Cố Tu Nguyên vừa mới bộc lộ tài năng, bất kể là quần thần trong triều, hay là dân chúng bình thường ở trà lâu tửu quán, tất cả đều bàn luận về hắn.
Không ai biết Cố Tu Nguyên rốt cuộc đã nghĩ như thế nào.
Một số người còn phỏng đoán rằng Cố Tu Nguyên đã cảm thấy hoàng thượng muốn lật đổ hắn cho nên đã tự giữ mình lấy lùi làm tiến.
Chúc ma ma lúc trước đã nghe Cố Tu Nguyên nói việc này, sau khi nghe tin tức, bà thở dài một hơi, vẻ mặt phức tạp nhìn Vân Nùng nói:
"Cố đại nhân nói chuyện giữ lời. Hắn đã từ quan, bỏ lại tất cả nơi đầu sóng ngọn gió, cô nương gả đi cũng giảm được không ít phiền toái."
Vân Nùng mỉm cười, cũng không nhiều lời, tự nhiên đem điểm tâm đặt ngay ngắn chỉnh tề vào hộp.
Đây là nàng học được từ A Lăng nên đã tự tay làm, tuy rằng không đẹp, hương vị thì không thể so với A Lăng, nhưng tốt xấu cũng coi như không có trở ngại, liền nghĩ sẽ mang đến cho Cố Tu Nguyên nếm thử.
Vân Nùng đầu tiên là đến Ỷ La Hương, A Lăng nhìn nàng làm điểm tâm, mím môi cười nói:
"So với lúc trước tốt hơn nhiều rồi."
Lúc đầu nàng học, làm ra những hình thù rất kỳ quái, hương vị thì ngay cả bản thân nàng cũng chịu không nổi, lần này coi như cũng tương đối rồi.
Vân Nùng đem điểm tâm phóng tới một bên, đầu tiên là cùng A Lăng hàn huyên vài câu về chuyện buôn bán, rồi sau đó lại nói đến Từ Tư Xảo.
Trước đó Vân Nùng từng cùng Từ Tư Xảo thương nghị chuyện kinh doanh, hứa hẹn rằng sẽ đưa tiền cho nàng ấy buôn bán, nhưng Từ Tư Xảo vẫn chưa đáp lại, Vân Nùng nhẫn nại chờ, nhưng đến nay cũng không có gì tin tức, cho nên liền nhịn không được hỏi A Lăng.
"Mấy ngày trước nàng ấy cũng có hỏi qua ý kiến của ta,"
A Lăng cũng không kiêng dè, một bên dọn dẹp bàn, một bên nhìn Vân Nùng nói:
"Chỉ là việc này quá lớn, nếu nàng ấy muốn làm thì cũng sẽ phải tranh cãi với người trong nhà một phen..."
A Lăng dừng một chút, thở dài,
"Không phải ai cũng có khí phách này."
Có một số việc nói đến thì dễ dàng, nhưng nếu đi một bước thì lại khó như lên trời.
Bởi vậy ngay cả là cãi lại trưởng bối khắc nghiệt, nhưng vẫn còn chuyện hôn nhân, cho nên Từ Tư Xảo vẫn không thể hạ quyết tâm đáp lại.
Vân Nùng cũng đã dự đoán được, dù sao nếu không chắc chắn thành công thì nàng cũng không có dũng khí này.
"Nếu là từ nhỏ không có gì ràng buộc, làm việc cũng sẽ không cần kiêng dè nhiều như vậy."
A Lăng nhìn Vân Nùng cảm khái nói:
"Nhưng nếu đã sinh ra ở nhà giàu có, thuở nhỏ còn được dạy dỗ quy củ, chuyện tự kiếm tiền như vậy thật khó để tự quyết định."
"Lúc đó ta cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, nếu nàng ấy không an tâm thì cũng không sao."
Vân Nùng nheo mắt nhìn sắc trời không còn sớm, liền nhấc hộp điểm tâm chuẩn bị rời đi.
Nàng vốn nghĩ hôm nay sẽ có nhiều người tìm Cố Tu Nguyên, cho nên đã cố ý đợi đến khi mặt trời lặn mới đi qua, nhưng dù là như thế, Cố Tu Nguyên vẫn còn đang tiếp khách.
"Công tử sau giữa trưa mới trở về, sau đó là khách tới nườm nượp, thoáng một cái buổi trưa cũng không được nghỉ ngơi."
Xuân Noãn dẫn nàng đến phòng ngủ, lại hướng về kia cơm hộp cười hỏi:
"Đây là cái gì vậy?"
Vân Nùng mở ra cho nàng nhìn:
"Là điểm tâm ta tự tay làm, ngươi muốn nếm thử không?"
Xuân Noãn dè dặt cẩn trọng nếm một chút, rồi sau đó khen như thể được ăn sơn hào hải vị vậy.
"Nào có tốt như vậy..."
Vân Nùng nhịn không được nở nụ cười, lời còn chưa nói hết, Cố Tu Nguyên liền đẩy cửa đi vào. Xuân Noãn cầm nửa khối điểm tâm, biết ý lui ra ngoài.
"Ngươi nếm thử đi,"
Vân Nùng nâng má nhìn về phía hắn, thuận miệng nói:
"Khách đi rồi sao?"
Cố Tu Nguyên đáp lời, chọn một vị hạnh nhân ở giữa cắn một cái, bất động thanh sắc nói:
"Ai làm vậy? Hương vị không tệ."
Vân Nùng có chút hưởng thụ đáp:
"Là ta học từ A Lăng rồi tự mình xuống bếp làm đấy."
Cố Tu Nguyên tuy rằng đã sớm dự đoán được, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại nói:
"Ngon lắm."
"Thực sự thì không bằng tay nghề của A Lăng,"
Vân Nùng pha một chén trà,
"Chờ ngày khác ta luyện thêm rồi lại làm cho ngươi ăn."
Cố Tu Nguyên ngồi bên cạnh nàng, thân thiết hỏi:
"Gần đây vẫn ổn chứ?"
Vân Nùng ngẩn ra một chút mới ý thức được hắn hỏi gì, nàng vuốt vuốt bụng:
"Cũng không có gì gây trở ngại, chỉ là khẩu phần ăn hơi lớn chút. Nghe người ta nói, hiện thời chỉ là thời điểm nhẹ nhàng, đợi lớn thêm vài tháng thì sẽ có nhiều điều mệt mỏi lắm."
Nàng ở trong cung nhiều năm, cũng đã thấy các phi tần có thai, tuy rằng cung nhân đã có mọi cách cẩn thận hầu hạ, thái y cũng đã trực sẵn, nhưng vẫn khó tránh khỏi khó chịu. Lúc trước Tường Tần phi có thai ốm nghén rất nhiều, ngự thiện phòng nấu nhiều món đa dạng nhưng cũng vô dụng, có đôi khi vừa ngửi thấy mùi đều muốn phun hết ra, cả người đều tiều tụy thật sự.
Vân Nùng chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy sợ hãi trong lòng.
Cố Tu Nguyên cầm tay nàng, thấp giọng trấn an:
"Đừng sợ, có ta ở đây."
Ngữ điệu của hắn rất là ôn nhu, Vân Nùng nở nụ cười nhẹ:
"Ta cũng chỉ là buồn lo vô cớ vậy thôi, còn chưa đến lúc đó, sợ hãi thì được gì chứ."
Cố Tu Nguyên thuận thế nắm đầu ngón tay của nàng, nhẹ nhàng mà vuốt ve, nhu tình lưu luyến.
Hai người ngồi rất gần, Vân Nùng thậm chí có thể thấy được mình trong mắt hắn, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút. Nàng theo bản năng ghé sát vào, liếʍ vào khóe môi của hắn:
"Mùi hạnh nhân."
Ánh mắt Cố Tu Nguyên trầm xuống, nâng tay xoa mái tóc của nàng, đang muốn tiếp tục nụ hôn này thì lại bị tiếng đập cửa phá đám.
"Công tử,"
Thanh âm của Xuân Nãon mang theo chút khẩn trương,
"Hoàng thượng tới."
Cố Tu Nguyên vốn là chuẩn bị bảo Xuân Noãn đuổi khách đi, nhưng nghe nói là Lưu Kỳ đích thân tới, hắn đành phải buông Vân Nùng ra, thấp giọng nói:
"Cho nàng nợ đó, chút nữa ta sẽ tới đòi lại."
Vân Nùng ngồi thẳng lại, cười nói:
"Mau đi đi."
Cố Tu Nguyên mở cửa, bỗng nhiên lại quay đầu hỏi:
"Nàng có muốn gặp hắn không?"
Vân Nùng sửng sốt, nàng hiểu rõ ý tứ của Cố Tu Nguyên, không chỉ là muốn “gặp” không, mà là muốn nói rõ thân phận không. Nàng do dự mở miệng nói:
"Ta không biết."
Vân Nùng vốn muốn chuyện này càng ít người biết càng tốt, huống chi nàng không biết Lưu Kỳ có chấp nhận chuyện này hay không, cho nên cũng không dám vội vàng nói ra.
Tuy rằng năm đó cảm tình của hai người rất tốt, nhưng suy cho cùng thì bây giờ đã không phải là lúc trước nữa rồi.
Cố Tu Nguyên thấy nàng như vậy, cũng không miễn cưỡng, tự mình đi gặp Lưu Kỳ.