Ngươi muốn ta sao?
Khi nghe nói như thế, Cố Tu Nguyên chỉ cảm thấy mạch đập nhanh hơn rất nhiều.
Hắn đương nhiên muốn, muốn thật sự. Bất kể là tâm, hay là phản ứng của thân thể, đều đang kêu gào chuyện này.
Chỉ là phản ứng hiện thời của Vân Nùng thật sự có chút không bình thường, điều này làm cho hắn không dám tùy tâm làm bậy.
Cố Tu Nguyên nắm chặt rãnh tay, cưỡng chế xúc động trong lòng, theo lý trí hỏi Vân Nùng:
“Nàng nói như vậy là có ý gì?”
“Ta đã nghĩ là gặp nhau vui vẻ, chia tay bình yên, nhưng ngươi lại không muốn, lại muốn cùng ta nói chuyện năm xưa.”
Vân Nùng bình tĩnh trở lại, đối mặt với Cố Tu Nguyên:
“Nhưng năm đó chúng ta cũng chẳng phải tình cũ gì? Không có hứa hẹn, không thề non hẹn biển, chẳng qua là vì chút phấn khích nên mới ở cùng nhau…Nếu bây giờ ngươi muốn như vậy thì ta đây cũng không gây trở ngại gì đâu.”
Vân Nùng chỉ đơn giản nghĩ như vậy.
Dù sao thân chủ này đã hủy hôn ước với Sở gia, nàng cũng chẳng nghĩ tới chuyện kết hôn gì. Nếu như muốn tìm hoan mua vui thì Cố Tu Nguyên cũng là dạng hợp ý với nàng, lại có quyền thế, nàng ăn xong cũng không mệt gì.
Giống như Cảnh Ninh nói, chỉ cần không để bụng, thì chuyện này cũng chẳng nhằm nhò gì.
Có lẽ là hơi bất ngờ nên Cố Tu Nguyên run sợ trong thoáng chốc mới ý thức được ý của Vân nùng là gì, ánh mắt không tự chủ có chút tối sầm đi.
Vân Nùng cho rằng hắn là công tử ở nam phong quán sao?
Cố Tu Nguyên nguyện ý đem bản thân cho Vân Nùng, nhưng hành động này của Vân Nùng như muốn giẫm đạp lên tâm ý của hắn.
Kiếp trước, khi hai người gặp nhau, Vân Nùng say rượu nên cho rằng hắn là nam nhân ở nam phong quán, nên muốn đưa hắn về phủ. Có lẽ bây giờ cũng không khác biệt lắm, nhưng khi đó lòng Vân nùng tràn đầy phấn khích, cho nên không để ý xấu hổ, bây giờ không chịu nổi sự dây dưa của hắn nên giống như bị bắt buộc đáp lại như vậy.
Chuyện này đối với Cố Tu Nguyên mà nói có thể gọi là nhục nhã.
Vân Nùng rất rõ ràng điểm này, liền lại nói:
“Nếu như ngươi không muốn thì cũng không sao. Thực sự thì với địa vị quyền thế hiện giờ của ngươi thì có thể dễ dàng cưới được một cô nương khuê tú dịu dàng, cần gì phải cùng ta…”
Lời còn chưa nói xong lại bị Cố Tu Nguyên nuốt hết.
Nụ hôn này có phần kịch liệt hơn so với lúc trước, Cố Tu Nguyên đem tay nàng đặt lên trên gối, đầu tiên là vuốt ve môi nàng, sau đó theo kẽ răng xâm nhập vào sâu hơn, như muốn dây dưa sự tức giận trong đó.
Vân Nùng có chút thở không nổi, váy áo bị kéo ra, Cố Tu Nguyên thăm dò đi vào, mang theo chút vội vã vỗ về cùng chơi đùa vuốt ve, thân thể nàng không chịu được run rẩy lên.
Vân Nùng chỉ cảm thấy bản thân mềm nhũn như nước, không thể thở nổi.
Cố Tu Nguyên hôn lên mặt, môi, tai, cổ của nàng…Vân Nùng ngửa đầu, ánh mắt dừng trên tấm màn, nàng đứt quãng hỏi:
“Ngươi… thực sự không để ý sao?”
Nàng rõ ràng biết bản thân vừa rồi nói với Cố Tu Nguyên những gì, thậm chí còn nghĩ hắn sẽ nhục nhã mà phất áo rời đi, nhưng tình thế lại ngược lại.
"Ta để ý, để ý sắp điên rồi, "
Cố Tu Nguyên cắn nhẹ vào vai nàng, thanh âm khan khan:
“Nhưng có thể làm gì chứ?”
Hắn không bỏ Vân Nùng được, cho nên không còn đường lui.
Nếu ở kiếp trước, mặc dù hắn thích Vân Nùng, nhưng cũng không đến mức này. Nhưng một năm khổ sở nhớ thương, khiến tình cảm này tăng thêm, làm cho hắn không có cách nào dễ dàng dứt bỏ.
Ngay cả khi không thể trở lại năm đó, hắn cũng muốn Vân Nùng ở bên cạnh mình, chỉ cần ở bên cạnh…Bất chấp nhiều thế nào cũng được.
Quần áo lộn xộn, tóc tai rối bù.
Vân Nùng cắn cắn môi chịu đau, nắm chặt tấm chăn, nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống.
Cố Tu Nguyên chịu đựng xúc động, nhẫn nại trấn an, hết sức ôn nhu.
Nhưng Vân Nùng chịu không nổi, như muốn trả thù, nàng nâng tay bấu vào lưng hắn. Móng tay nàng in hằn trên lưng hắn, dù không nhìn thấy nhưng Vân Nùng cũng biết nơi đó đã lưu lại vết máu, theo bản năng nhìn về phía Cố Tu Nguyên.
Cố Tu Nguyên không có phản ứng gì, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại.
"Ngươi..." Vân Nùng nhỏ giọng hỏi, "Không đau sao?"
“Không nhằm nhò gì, không có nàng còn đau hơn.”
Cố Tu Nguyên đặt một nụ hôn trên ngực nàng, thấp giọng nói:
“Ta có thể chịu được,”
Mới nghe nửa câu đầu, Vân Nùng còn tưởng hắn đang chế nhạo trêu nghẹo, nhưng xem hành động kế tiếp của hắn, nàng mới hiểu được lời của hắn rốt cuộc là có ý gì.
“Đúng.”
Vân Nùng có chút khó có thể nói,
“Ngươi nên chịu đựng.”
Lúc thanh kiếm xuyên qua tim năm đó so với bây giờ còn đau hơn.
Vân Nùng biết rõ tính tình của Cố Tu Nguyên, từ lúc gặp lại hắn tới nay, hắn chưa từng thanh minh chuyện năm đó với nàng, cho nên nàng cũng không chủ động mở miệng hỏi nhiều.
Lúc trước nàng đã cho Cố Tu Nguyên cơ hội giải thích, nhưng hắn lựa chọn tránh đi, như là có điều gì khúc mắc trong đó.
Nàng không thừa nhận là Cố Tu Nguyên gϊếŧ mình năm đó, nhưng với sự lừa gạt của hắn, nàng không có cách nào giải thoát được.
Vân Nùng không biết rốt cuộc là Cố Tu Nguyên có suy tính gì, nhưng đã đến nước này, cũng không còn gì để cứu vãn.
Chẳng qua chỉ là chơi đùa thôi, so đo làm gì cho mệt thân?
Vân Nùng ôm lấy cổ Cố Tu Nguyên, chống đỡ đứng dậy, buông màn xuống.
****
Sau khi tỉnh lại, ánh nắng đã chiếu sáng rực rỡ.
Vân Nùng chỉ cảm thấy gân cốt bản thân đều vỡ vụn, thắt lưng đau nhức, nếu không biết còn tưởng rằng nàng bị ngược đãi.
‘Tỉnh rồi sao?”
Cố Tu Nguyên xốc màn, ánh mắt dừng trên người nàng, hơi buồn bã lại mang theo chút áy náy nói:
“Thật sự xin lỗi, tối hôm qua ta…”
Thực sự thì Cố Tu Nguyên mới đầu đã cố gắng kìm chế, có thể nói là ôn nhu cực điểm, nhưng thái độ của Vân Nùng rất khác thường, rất là chủ động ngã vào lòng hắn, đã lâu rồi hắn chưa gặp phải sự tình như vậy, cho nên nhất thời không khống chế được, đợi sau khi ý thức được thì đã quá muộn rồi.
Vân Nùng là người khởi xướng, cũng không có gì oán trách, vẫy vẫy tay ý bảo hắn không cần giải thích:
“Không sao.”
“Ta đã cho người đem xiêm ý đến,”
Đêm qua lôi kéo một phen, xiêm y của nàng đã nhăn nheo hết cả, Cố Tu Nguyên đem xiêm y mới đến bên cạnh nàng, lại nói:
“Ta giúp nàng?”
Vân Nùng vốn muốn cự tuyệt, nhưng sau chuyện đêm qua cũng không có gì kiêng dè, hơn nữa thân xác nàng hiện tại thật sự rất mệt, cho nên liền đáp ứng.
Trước kia hai người ở cùng nhau, Cố Tu Nguyên cũng đã làm qua những chuyện này, cho nên vô cùng thuần thục thay nàng mặc xiêm y, vén tóc nàng qua một bên.
Vân Nùng từ đầu tới cuối chẳng nói gì, chỉ miễn cưỡng ngồi đó, bộ dạng như muốn ngủ.
“Còn mệt sao?”
Cố Tu Nguyên vén lại tóc nàng ra sau tai,
“Nếu còn mệt thì dùng cơm xong rồi ngủ tiếp một lát.”
Vân Nùng thật sự còn mệt, nhưng cũng không muốn ở lâu trong nam phong quán, đứng dậy hỏi:
“Cảnh Ninh đâu?”
Đêm qua có chút hoang đường, nàng lúc đó cũng không để ý hỏi nhiều, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh rượu mới nhớ tới mình còn đi cùng Cảnh Ninh.
“Chắc là tiến cung rồi,:
Cố Tu Nguyên đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Vân Nùng, dường như không có việc gì để giải thích:
“Hôm qua bệnh tình của thái hoàng thái hậu tái phát, chắc là nàng ấy đã tiến cung thăm rồi.”
Hôm qua hắn cùng Cảnh Ninh giằng co, tuy là uy hϊếp nhưng cũng không phải xấu xa gì, chẳng qua là tin tức đến hắn nhanh hơn Cảnh Ninh chút thôi.
Cảnh Ninh từ trước đến nay luôn kính trọng thái hoàng thái hậu, một khi đã xác nhận việc này là thật, tất nhiên cũng không còn tâm tư ở lại nơi này.
Vân Nùng nghe thấy cũng nhíu mày.
Tuy nàng đã nghe qua bệnh tình của thái hoàng thái hậu, nhưng hôm nay nghe lại vẫn cảm thấy có chút khó có thể chấp nhận.
Bên ngoài bàn đã bày đồ ăn, cũng không phong phú gì, chẳng qua là chút cháo gạo tẻ, cùng với vài đón điểm tâm, nhưng đúng là những thứ Vân Nùng thích.
Cố Tu Nguyên sáng sớm tỉnh lại, liền cho người đi chuẩn bị, thấy bộ dáng của nàng vẫn không yên lòng, mở miệng khuyên nhủ:
“Nàng ăn một chút trước đi. Về phần thái hậu, đã có Doãn đại phu lo, chắc sẽ không có vấn đề gì…Nếu như nàng vẫn lo lắng thì có thể tiến cung để xem.”
Có Cố Tu Nguyên và Cảnh Ninh thì nàng cũng có thể dễ dàng tiến cung, nhưng cũng không đáp lại.
“Không cần.”
Vân Nùng thở dài,
“Nếu như ta đi thì lấy thân phận gì để bái kiến lão nhân gia đây?”
Phải biết rằng cuộc đời này của nàng có chút quỷ dị, Cảnh Ninh và Cố Tu Nguyên có thể chấp nhận, nhưng không có nghĩa là người khác có thể chấp nhận. Nếu vội vàng đến như vậy, chỉ sợ người ta nghĩ nàng bị điên hoặc là có phép thuật phù thủy gì đó.
Ngay cả thái hậu, người đã nuôi dưỡng nàng từ nhỏ, Vân Nùng cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Vân Nùng húp một ngụm cháo, thở dài:
“Hơn nữa, ta sợ sẽ làm kinh sợ đến lão nhân gia.”
“Ý nàng là sao?” Cố Tu Nguyên thay nàng gắp đồ ăn, thuận miệng hỏi.
“Thái hoàng thái hậu hết lòng tin theo thần phật, còn làm một phật đường trong cung để cầu an.”
Nhưng nguyên do trong này cũng liên quan đến bí mật hoàng gia nên Vân Nùng cũng không đề cập kỹ, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói qua:
“Chỉ sợ là bà sẽ nghĩ ta là tai họa quỷ dị…Không gặp thì tốt hơn.”
Thân thể của thái hoàng thái hậu hiện giờ không chịu nổi kích động, cho nên Vân Nùng không dám vào cung, càng không dám đi gặp lão nhân gia. Cảnh Ninh rất rõ điểm này nên cũng chưa từng đề cập qua chuyện này.
Nghe Vân Nùng đề cập đến chuyện xưa, Cố Tu Nguyên hơi cầm chặt đôi đũa, chợt bất động thanh sắc nói:
“Là ta đã suy nghĩ không chu toàn.”
Vân Nùng lắc lắc đầu, cúi đầu ăn cháo.
Đêm qua giằng co hồi lâu, bây giờ Vân Nùng cũng chẳng muốn ăn gì, chỉ ăn vài miếng đã đẩy ra, nhưng lại bị Cố Tu Nguyên ngăn lại, vừa dỗ vừa đút nàng ăn nửa chén cháo.
Vân Nùng không tình nguyện nhìn Cố Tu Nguyên, nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi, lại đăm chiêu nói:
“Ngươi không sợ ta sao?”
Nếu như đổi lại, thì có lẽ nàng sẽ giống thái hoàng thái hậu, kinh hãi tột độ mới đúng, hoặc là giống như Cảnh Ninh chỉ cảm thấy chuyện này là trùng hợp. Nhất quyết không bao giờ thản nhiên như Cố Tu Nguyên.
“Ta làm sao có thể sợ chứ?”
Cố Tu Nguyên nở nụ cười nhẹ,
“Ta cảm thấy may mắn còn không kịp.”
Vân Nùng mở rộng tầm mắt, chống tay lên bàn đứng dậy:
“Ta phải đi về.”