Chương 17

Vân Nùng xem như không có việc gì nhìn Cố Tu Nguyên, trên mặt còn mang theo chút ý cười, vấn đề này chỉ là thuận miệng nhắc tới, căn bản không biết chuyện này đối với hắn mà nói có ý nghĩa gì.

Cố Tu Nguyên bất động thanh sắc nhìn nàng:

“Ngươi không biết sao?”

Ngữ điệu của hắn hơi cao một chút, tựa như đang hỏi, cũng tựa như đang dụ dỗ.

“Để ta đoán thử, nếu như nói không đúng, kính xin đại nhân thứ lỗi.”

Vân Nùng bày dụng cụ ra, lại đi đến một chỗ khác để tìm hương liệu, chậm rãi nói:

“Hai ngày trước ta có nghe thị nữ của trưởng công chúa đề cập qua, biệt viện này là do thái hậu ban cho, phía đông uyển là cho Cảnh Ninh trưởng công chúa, phía tây uyển là cho Hoài Chiêu quận chúa…Như vậy thì, những thứ này có phải đồ của quận chúa lúc còn sống không?”

Nghe được ba chữ “lúc còn sống”, trong mắt Cố Tu Nguyên chợt sáng lên, dường như là chạm phải một cảm xúc khác bình thường.

Vân Nùng bừng tỉnh, tự nhiên tìm nguyên liệu.

Trong thư phòng này có một cái tủ rất lớn dựa vào tường, trông rất giống cửa hiệu thuốc, chỉ là trong đó đựng đủ loại nguyên liệu kiểu dáng để điều chế hương, từng ngăn kéo đều có dán giấy ghi rõ trong đó đựng nguyên liệu gì.

Vân Nùng rất tinh tường nơi này, không cần nhìn nhãn cũng có thể nhanh chóng tìm thấy nguyên liệu mà mình muốn.

Nhưng hôm nay có Cố Tu Nguyên ở đây, để không khiến hắn hoài nghi, Vân Nùng chỉ có thể tìm từng ngăn kéo một, chậm chậm tìm.

Cố Tu Nguyên thấy bộ dáng của nàng, hỏi:

“Đã có ai nói ngươi hơi giống quận chúa không?”

“Tất nhiên là có, họ nói ta và quận chúa có tên giống nhau, tướng mạo lại giống nhau đến ba phần. Trưởng công chúa có phải vì duyên cớ này nên mới coi trọng ta không?”

Vân Nùng nắm lấy chút tử đàn, rồi lẩm bẩm:

“Còn phải cần long não, cam tùng…”

Nàng đếm cho đều các nguyên liệu, rồi sau đó như là chợt nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn về phía Cố Tu Nguyên:

“Vậy ngài có thấy ta và quận chúa giống nhau không?”

Cặp mắt đào hoa của nàng hơi hếch lên, có chút ý cười, nhưng nếu nàng càng thế này thì Cố Tu Nguyên lại theo bản năng sinh ra cảnh giác.

Hai người ở chung nhiều năm như vậy, cũng không phải sống hoài sống phí, Vân Nùng không dám nói nàng hiểu rõ Cố Tu Nguyên như lòng bàn tay, nhưng cũng biết tính cách của hắn như thế nào.

Xét đến cùng thì nàng chỉ là có chút lười để bụng, chứ chẳng phải vụng về.

Vân Nùng rất rõ, nếu bản thân càng trốn tránh thì Cố Tu Nguyên lại càng sinh lòng nghi ngờ, chi bằng thuận theo tự nhiên, để tự hắn rối răm.

Vân Nùng xem như đã suy nghĩ cẩn thận, quyết định mặc kệ Cố Tu Nguyên, bản thân đi điều chế hương.

Cố Tu Nguyên cũng không lên tiếng quấy rầy nữa, chỉ ngồi xuống bên cửa sổ, lẳng lặng xem.

Ngày xuân ánh mặt trời vừa vặn xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu vào thư phòng, Cố Tu Nguyên đã lâu rồi chưa có cảm giác an lòng này.

Khi ở với Vân Nùng, hai người mặc dù không phải vợ chồng, nhưng cũng cùng nhau đồng lòng, uống trà tiêu khiển với nhau, mấy năm qua thật sự rất hạnh phúc vui vẻ.

Khi đó hắn biết bản thân thích Vân Nùng, nhưng cũng không có cảm xúc thiết thực gì.

Cho đến khi “hồi hương tế tổ” trở về, biết được Vân Nùng đã chết, hắn mới ý thức được bản thân đã luôn xem nhẹ mối tình này.

Khi tự mình lo liệu mai táng cho Vân Nùng, hắn từ lúc chào đời đến nay mới cảm nhận được cái gọi là hủy hoại tâm can.

Hiện tại, trực giác nói cho hắn biết, vị Tạ cô nương trước mặt này có chút tương tự với Vân Nùng, nhất là thần thái giơ tay nhấc chân rất trùng hợp trong trí nhớ của hắn, cho nên hắn không nhịn được mới thử một chút. Nhưng ở phương diện khác, lý trí lại luôn nhắc nhở hắn, trên đời sẽ không có những chuyện như vậy, tất cả chẳng qua là trùng hợp thôi.

Hắn là người như vậy, không chỉ quyết định bằng trực giác, mà còn phải cần chứng cứ để chứng minh mới được.

***

Vân Nùng tự nhiên đùa nghịch hương liệu, nàng vốn đang chờ Cảnh Ninh đến, nhưng thấy thời gian đã lâu như vậy mới ý thức được câu “sẽ cho người đi thông báo với trưởng công chúa” của Cố Tu Nguyên tám phần chỉ là cái cớ.

Nếu như Cảnh Ninh phát giác thì phải đợi thị nữ thấy nàng đi lâu chưa trở về, sau đó mới cho người đi tìm.

Đến lúc đó nếu không tìm thấy thì Cảnh Ninh mới hoài nghi đến chỗ này…

Vân Nùng không muốn để cho Cảnh Ninh và Cố Tu Nguyên tranh cãi.

“Ta có chút mệt mỏi.”

Vân Nùng đưa tay đẩy cái gì đó ra, quay về phía Cố Tu Nguyên nói:

“Nếu đại nhân không để ý thì ta xin về trước, về phần hương liệu này, hay là chờ hôm khác ta điều chế xong sẽ cho người đưa tới.”

Ánh mắt Cố Tu Nguyên nặng nề nhìn về phía nàng.

Vân Nùng tự giác biết nguyên do này cũng hợp tình hợp lý, không chờ Cố Tu Nguyên trả lời, liền cuốn cuốn chiếc khăn muốn rời đi.

“Ngươi mới vừa hỏi ta, ta có thấy ngươi giống Hoài Chiêu quận chúa không đúng không?”

Cố Tu Nguyên bỗng nhắc lại câu đó, hắn đứng dậy, thong thả tới trước mặt Vân Nùng,

“Các ngươi thực sự rất giống.”

Vân Nùng không được tự nhiên lui về phía sau hai bước, đứng một bên hỏi ngược lại:

“Vậy thì sao?”

“Ngươi có tin vào chuyện quỷ thần không?”

Cố Tu Nguyên bỗng nhiên hỏi một câu.

Lời này Vân Nùng cũng đã hỏi qua Cảnh Ninh, để tự ám chỉ thân phận của mình, hiện tại Cố Tu Nguyên lại hỏi như vậy, cũng là ý tứ giống nhau.

Vân Nùng ngửa đầu nhìn hắn, hơi nhíu nhíu mày:

“Đại nhân sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Thực sự khiến người ta không hiểu.”

“Bộ dáng này của ngươi lại càng giống.”

Cố Tu Nguyên nâng tay lên như muốn chạm vào mặt của nàng, nhưng cuối cùng cũng ngừng lại, nhìn vẻ mặt đoan trang của nàng.

“Ta suy nghĩ rằng trên đời này có luân hồi chuyển thế, mượn xác hoàn hồn hay không?”

“Giống như vở kịch nam sở giảng sao? Chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện cười, đại nhân lại tin là thật sao?”

Vân Nùng nhẹ nhàng nở nụ cười, mang theo chút bỡn cợt,

“Ngài còn tin trên đời này có hồn xiêu phách lạc sao?”

Lời này hơi có chút trào phúng, nhưng Cố Tu Nguyên cũng không nhúc nhích hay giận dỗi gì.

Hắn nói lời này chỉ là muốn thử, cho nên Vân Nùng đáp thế nào cũng không quan trọng, hắn chẳng qua là muốn xem xem phản ứng của nàng mà thôi.”

“Ta không biết rốt cuộc ngài và Hoài Chiêu quận chúa có ân oán khúc mắc gì, chỉ biết quận chúa là quận chúa, ta là ta.”

Vân Nùng muốn đi vòng qua hắn để rời đi,

“Đại nhân nếu là thấy hai người chúng tôi giống nhau, liền muốn đổ hết ân oán với Hoài Chiêu quận chúa lên người ta, thì bất kể là quận chúa hay là ta, cũng đều không công bằng…Mà ta cũng chịu không nổi.”

Vân Nùng nói với bộ dáng nghiêm túc, nhưng sự chú ý của Cố Tu Nguyên lại ở chỗ khác, hỏi ngược lại:

“Ân oán sao?”

Hắn nặng nề nói ra hai chữ, không đợi Vân Nùng trả lời, hắn liền truy vấn tiếp:

“Ngươi nghe ai nói như vậy? Hay là trưởng công chúa đã nói gì với ngươi?”

Vân Nùng không biết nên trả lời thế nào, thì một thị nữ tiến vào giải vây cho nàng.

"Cảnh Ninh Trưởng công chúa tự mình đến đây, "

Thị nữ cung kính thông báo,

“Nói là muốn gặp ngài.”

Nghe đến lời này, Vân Nùng âm thầm thở dài.

Lần trước ở Hộ Quốc Tự, Cảnh Ninh đã muốn chống lại Cố Tu Nguyên, chỉ sợ nàng khó giữ được hòa khí.

Cố Tu Nguyên không có ý muốn ra ngoài, nhàn nhạt phân phó:

“Mời nàng ấy vào.”

Sau khi thị nữ đi ra khỏi cửa, Cố Tu Nguyên mới nhìn về phía Vân Nùng nói:

“Trưởng công chúa có hiềm khích với ta, hiện tại lại tới tận cửa, xem ra nàng ấy thực sự coi trọng ngươi.”

Vân Nùng rõ ràng nghe ra ý tứ của hắn, nhưng vẫn giả ngu sững sờ:

“Trưởng công chúa có thể như vậy ta cũng vừa mừng vừa lo.”

Nói được mấy câu, Cảnh Ninh đã hùng hổ tiến vào, Vân Nùng vội vàng đi ra khỏi phòng hành lễ:

“Thưa trưởng công chúa.”

“Miễn lễ.”

Cảnh Ninh vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đến phía sau mình, rồi sau đó chất vấn Cố Tu Nguyên:

“Tạ cô nương làm sao lại ở chỗ này với ngươi?”

“Tạ cô nương điều chế hương rất thơm, ta tất nhiên cũng giống như trưởng công chúa, mời nàng đến điều chế hương.” Cố Tu Nguyên nói.

Cảnh Ninh đến gần chút:

"Cố Tu Nguyên, đừng cho rằng người khác đều ngu ngốc. Hành động này rốt cuộc là vì cái gì, ta và ngươi đều biết rõ ràng, nếu như có chuyện như vậy nữa, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi."

“Vậy sao?”

Ánh mắt Cố Tu Nguyên lướt qua nàng, sau đó dừng lại trên người Vân Nùng, không chút để ý nói:

“Vậy trưởng công chúa nói xem ta là vì cái gì?”

“Ngươi…” Cảnh Ninh bị hắn vô lại hỏi như thế.

Nàng chẳng phải là người giỏi tranh cãi, nhất là với Cố Tu Nguyên, hơn phân nửa là nàng đều thua.

Vân Nùng vừa nghe liền biết Cố Tu Nguyên đang cố ý làm khó dễ.

Nàng vốn muốn trực tiếp rời đi, nhưng rốt cuộc không nhịn được nói:

“Cố đại nhân, không nói đến việc ta và Hoài Chiêu quận chúa không có quan hệ gì, nhưng nếu có thì đại nhân sẽ làm như thế nào?”

Đến lượt Cố Tu Nguyên nghẹn họng.

Nếu vị Tạ cô nương trước mắt này không phải Vân Nùng thì hắn sẽ thất vọng.

Nhưng nếu thật sự là nàng, thì có tốt hơn bây giờ không? Nàng tận lực giấu diếm, tìm mọi cách từ chối, rõ ràng chính là không muốn cùng hắn dây dưa.

Nàng không tình nguyện, cho dù buộc nàng phải nhận thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Một năm qua, tình huống khó giải quyết gì Cố Tu Nguyên cũng đã gặp qua, cùng Cảnh Ninh tranh chấp, cùng triều thần biện luận, chưa từng thua thiệt. Nhưng hôm nay nghe Vân Nùng nói bâng quơ một câu như vậy, lại như rút hết khí lực trên người hắn. Làm cho hắn ý thức được cái gì gọi là không thể lưu giữ.

Vân Nùng thấy bộ dáng này của hắn cũng không cao hứng lắm, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Cảnh Ninh, xoay người muốn đi.

Cho đến khi nàng đi được vài bước, lại nghe được Cố Tu Nguyên chậm rãi nói:

“Nếu như là nàng, thì phải ở bên cạnh ta.”

Ung dung từ tốn.