Chương 37

Khi trở về nam thần mang theo một thân mệt mỏi, tây trang phẳng phiu lúc sáng nay đầy nhàu nhĩ.

“Ở ngõ nhỏ vẫy tay với Tiểu Ngôn, vậy mà có nhìn thấy em đâu.”

Cậu run lên chốc lát.

Kiễng chân, thừa thế nhảy khỏi ghế xông lên bay đến ôm nam thần. Ôm eo anh, đầu chôn vùi trong ngực anh, nhỏ giọng nói:

“Boss, em rất rất rất yêu anh.”

Nam thần cười nhẹ, trong ngực chấn động, vỗ về sau gáy cậu:

“Anh cũng rất yêu Khang Ngôn.”

Cậu ôm anh không rời tay, tiện dịp nắm vai anh —

Xách hết dũng cảm bình sinh ra thẳng tiến đến phiến môi kia, ‘chụt’ một phát.

“… Là kiểu yêu này.”

Tự liếʍ liếʍ môi mình.

Nam thần anh dấu tui ăn kẹo cao su vị dưa gang lúc đi làm phỏng?

“Nhưng anh đoạt được công ty rồi còn gì.”

Cậu quay mặt đi chỗ khác, làm bộ ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Ánh nắng chiều thấu trời, cả thành phố như bị nhuộm màu vỏ quýt. Những chú chim bay từng đàn về phương xa theo hình ‘người’ (人).

Dần dần hóa thành vô số điểm đen xa dần.

“Có thể anh cũng nghĩ thích đàn ông là chuyện rất đáng xấu hổ … Cho nên em phải đi — a!!!”

Hai mắt trợn tròn.

Môi bị chặn lại..

… Đầu lưỡi!

Một tay dùng sức giữ gáy của cậu, một tay che hai mắt cậu lại, bá đạo hết chỗ chê

Hơi thở ngày càng gấp, xúc cảm nóng rực, quét sạch mọi ngóc ngách trong khoang miệng.

Cổ họng mất tự chủ phát ra những tiếng ‘ô ô’.

Thật ngứa, thật muốn, thật kì lạ.

Bị ép vào bức tường lạnh lẽo, cậu đờ đẫn cả người.

Thời điểm buông cậu ra, nam thần dịu dàng lau đi chiến tích còn lưu lại bên môi cậu.

Áp trán lên trán cậu, anh cười rất tươi, đôi mắt phát sáng:

“Anh cũng là kiểu này nha, Khang Ngôn.”