Chương 17

Cậu cong cong khoé miệng, vui vẻ đặt bánh bao và sữa đậu nành lên bàn.

TV đã chuyển sang kênh Tin tức 24 giờ, cậu chậm rãi xoay người, định về phòng mình.

Nam thần ở trong bếp lạo xạo không biết đang tìm gì, chỉ nghe anh nói:

“Khang Ngôn, phần của cậu đâu?”

Cậu đang tải video, đài Hồ Nam thật tàn nhẫn, chỉ có trang web chính thức mới chiếu lại phim. Mợ nó, hai tuần rồi không được xem phim làm cậu giống như sói đói tấn công hổ vậy.

Nghe nam thần hỏi, cậu cũng không ngẩng đầu lên mà lớn tiếng trả lời:

“Trên đường đói quá nên ăn rồi. Boss anh cứ ăn đi, không cần để tâm đến tôi.”

Một hơi xem xong hai tập phim thần tượng, cậu thăm dò nhìn ra phòng khách.

Bóng lưng của nam thần nhìn như đang hiện lên chữ ‘đáng thương’?

Cậu dụi mắt mấy cái, đầu óc cậu đã ảo tưởng đến nổi không thuốc nào chữa được.

Vội vã giải quyết bữa trưa, lúc ăn cơm Boss dường như mất tập trung, không biết có phải vì nữ nhân kia uy hϊếp mà phiền não không nữa.

Nhưng mà cậu lại nghĩ, gia thế của Boss cũng không phải đậu vừa rang. Chú bác còn nhiều mà, chỉ cần một cú điện thoại là giải quyết xong việc vặt này rồi.

Nam thần dọn bát đũa của cả hai người, đứng dậy đi vào bếp.

Cậu phi ngay vào bếp, ngăn cản cánh tay đang chuẩn bị nhúng vào bồn nước:

“Boss anh muốn làm gì?”

Anh khựng lại, ánh mắt có phần mơ màng:

“Thì rửa chén.”

Cuống quýt đoạt lấy nắm đũa trong tay nam thần, cậu nhanh nhẹn đeo găng tay, đổ ra một lượng nước rửa vừa phải, làm liền một mạch.

“Anh cứ để tôi làm là được rồi, cần gì phải tự mình động tay.”

Đùa chứ, hai trăm đủ bù tiền lương một năm của cậu rồi! Chỉ cần phụ trách việc nhà là quá lời còn gì.

Nói về tiền bạc, lúc nào cũng phải sòng phẳng. Hơn nữa anh ấy đâu thích làm việc nhà, không thể miễn cưỡng.

Bỗng nhạc phim vang lên, cảm nhận được ánh mắt của Boss bên cạnh, cậu vờ bình tĩnh tiếp tục rửa chén.

Nam thần đi ra phòng khách một chuyến, sau đó lại về dựa cửa phòng bếp nhìn cậu.

Cậu thắc mắc dùng ánh mắt hỏi anh có chuyện gì.

Anh im lặng, lại đi ra phòng khách.

Cứ đi tới đi lui mấy vòng, mỗi lần nhìn cậu đều là bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu đành mở miệng hỏi:

“Boss, có chuyện gì vậy?”

Nam thần mím môi, nói:

“Kẹp tóc …”

Cậu chẳng hiểu gì, ‘A?’ một tiếng.

Nam thần:

“Cái kẹp tóc con gấu cậu cho tôi đâu rồi?”

Cậu rũ mắt, dùng sức chà chà chén bát, nói với giọng hết sức mộng ảo:

“Anh không thích nó nên tôi cất vào trong ngăn kéo, để nó ở cạnh anh em tốt.”

Tiện thể nói luôn, anh em tốt là chỉ cái kẹp tóc hoa nhỏ.

Nam thần trầm mặc, không nói gì nữa. Bốn phía chỉ còn lại tiếng nước chảy, lâu lâu lại nghe thấy nhạc phim.

Anh đứng cạnh cậu, đứng thật lâu.