Chương 6: Nội y tình thú

Editor: BemBem

Hôm nay, Ôn Minh Viễn phải tham dự một buổi hội thảo và thuyết trình trên sân khấu với tư cách là một vị giáo sư, dáng người anh cao ráo, khí chất nổi bật, khi nói về các vấn đề trí tuệ, anh lấy dẫn chứng rộng rãi, lời nói của anh có chút hài hước, rất thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ dưới khán đài, ánh mắt gần như dán chặt vào người giáo sư Ôn.

"Tiểu Ôn, cậu mấy năm gần đây phát triển không tồi, danh tiếng lừng lẫy, khắp nơi trong giới học thuật không ai không biết cậu." Biên Hạc Đình nhìn Ôn Minh Viễn, Biện Hạc Đình trước trước đây là thầy của Ôn Minh Viễn, ông rất tán thưởng anh, giờ thấy học trò cũng của mình có năng lực này, ông không khỏi cảm thấy tự hào.

Ôn Minh Viễn là một người khiêm tốn, nở nụ cười dịu dàng lễ phép: "Đều là do Biên lão ngài dạy tốt."

Biên Hạc Đình được khen như mở cờ trong bụng, muốn lôi kéo anh nói chuyện.

Điện thoại di động của Ôn Ngọc Viễn đúng lúc vang lên, anh ngượng ngùng nói: “Biện lão gia, thực xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại."

Ôn Minh Viễn đi đến cuối hành lang, bóng dáng cao lớn đứng ở hành lang tối tăm.

Anh chống một tay lên lan can, nhìn dòng sông Đường Giang êm đềm. Những ánh đèn nhỏ bé phản chiếu lên mặt sông thành những vì sao rải rác trên dòng sông yên tĩnh.

Ôn Minh viễn nói chuyện với mẹ anh, bà Chu kêu anh về sớm, nói muốn mời nhà họ Thẩm dùng bữa.

Ôn Minh Viễn không có ý kiến, anh cúp điện thoại, theo thói quen mở WeChat, bình thường anh không phải người thích dùng WeChat, nhưng những ngày gần đây, vì trò chuyện với Thẩm Thanh anh dần dần sử dụng đến nó.

Nhưng sau khi tán tỉnh người ta vào ngày hôm đó, con mèo nhỏ không còn để ý đến giáo sư Ôn nữa, Ôn Minh Viễn không khỏi cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến điều đó.

Anh có đang vội vàng quá không? Cô gái nhỏ dường như không thể chấp nhận được cách làm việc cởi mở này của anh.

Nhưng mà, khi Ôn Minh Viễn mở WeChat lên, hiển nhiên phát hiện suy nghĩ của mình là thừa, Thẩm Thanh nhắn tin hỏi hắn bộ đồ lót gợi cảm trên giường như thế nào.

Màn đêm ngoài cửa sổ êm dịu, ánh sáng chiếu rải rác trên người Ôn Minh Viễn, cả người dịu dàng hẳn đi, trong mắt hiện lên tia sáng.

Khóe miệng giáo sư Ôn không khỏi nâng lên, xem ra Thẩm Thanh cũng không tức giận.

Vốn dĩ, anh cảm thấy chính bản thân mình có chút đường đột.

Anh nhanh chóng gõ chứ: "Em mặc chắc chắn sẽ đẹp."

Thẩm Thanh vừa xem bình luận xong, mặt cô đầy mồ hôi, nhìn tin nhắn do Ôn Minh Viễn gửi tới, hai tay gần như phát run, vị giáo sư Ôn này thật đúng là một kẻ văn nhã bại hoại.

Cô muốn trêu chọc người ta, các suy nghĩ xấu xuất hiện đầy trong đầu cô.

Cô gửi tấm ảnh đăng trên Weibo hôm nay cho Ôn Minh Viễn xem, giọng điệu mơ hồ: "Tôi mặc rồi, anh thử nhìn xem."

Ôn Minh Viễn nhấn vào bức ảnh, anh thấy cô đang mặc nội y gợi cảm rất ít vải, với nhiều lớp ruy băng quấn lấy thân hình đầy đặn của cô.

Làn da trắng nõn như tuyết của cô, trắng đen bổ sung cho nhau, làn da càng trắng càng hút ánh mắt Ôn Minh Viễn.

Anh không thể rời mắt đi nơi khác được, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào người phụ nữ trong bức ảnh.

Ôn Minh Viễn châm thuốc, thân thể nóng bừng, khoang ngực đập thình thịch càng lúc càng rõ ràng.

Anh hiếm khi hút thuốc, nhưng bây giờ anh không thể kiểm soát được bản thân, anh muốn làm một thứ gì đó thoải mái.

Bên này, cô đang tủm tỉm cười, khóe miệng không khỏi nhếch lên, véo cằm nhàn nhã xem kịch.

Lông mày hơi nhướng lên thành trăng lưỡi liềm, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra, phun ra mấy chữ, "giáo sư Ôn, anh cảm thấy tôi như vậy có đẹp không?"

Ôn Minh Viễn cảm thấy hôm nay có vẻ anh hơi say, lần đầu tiên anh nhận ra rượu không say mà là tự anh say.