Chương 16: Em rất nhớ anh

Thẩm Thanh hơi ngưỡng mộ sự cởi mở của bà Lâm, không phải bình thường cha mẹ đều nên khuyên con không được qua đêm bên ngoài sao? Mẹ cô thì ngược lại, còn đưa cho cô cầm thêm mấy cái “áo mưa”.

Cô cúi đầu nhìn xuống bαo ©αo sυ, ừm, siêu mỏng, được rồi, nhưng là size cỡ lớn.

Thẩm Thanh thầm nghĩ trong cuộc gọi video vừa rồi, cô may mắn nhìn thấy chỗ to lớn uy vũ kia của giáo sư Ôn, có vẻ là cỡ lớn.

Hơn nữa, Thẩm Thanh bán đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, những thứ như “áo mưa” gì gì đó không thành vấn đề.

Ôn Minh Viễn xuống máy bay, sau khi chào hỏi đồng nghiệp, anh cố ý đứng ở trạm đợi, ngày hôm đó, anh nói với Thẩm Thanh rằng anh sẽ về Đường Thành, còn hỏi Thẩm Thanh có thể đến đón anh không, Thẩm Thanh hoàn toàn đồng ý.

Mối quan hệ của hai người rất tốt, mới quen biết nhau một tháng nhưng hai người đã hiểu rất rõ về đối phương, anh đứng ở trạm đợi cô, Ôn Minh Viễn nghĩ đến mấy ngày nay call video với Thẩm Thanh, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

“Ôn Minh Viễn, tôi tới đón anh nè.” Thẩm Thanh xuống xe, nếu không phải cô mặc váy, có lẽ cô đã bổ nhào đến người Ôn Minh Viễn, cười hì hì đưa tay ôm cổ Ôn Minh Viễn, càng không ngừng hôn anh.

Ôn Minh Viễn thấy cô từ xa đi tới liền mỉm cười dang rộng hai tay chuẩn bị đón tiểu yêu tinh sà vào lòng mình.

Hôm nay Thẩm Thanh ăn mặc rất đẹp, xem ra đã chuẩn bị trang phục rất lâu, Ôn Minh Viễn vui vẻ chuẩn bị ôm Thẩm Thanh vào lòng.

Thẩm Thanh vυ"t cái đã chạy tới, ôm eo Ôn Minh Viễn, cũng không nghĩ rằng nhớ anh mà chạy đến ôm người anh.

Thẩm Thanh giở trò lưu manh vuốt ve thắt lưng Ôn giáo sư, nhịn không được, cười nói: "Thắt lưng của Ôn giáo sư thật tốt, vừa mạnh mẽ vừa cường tráng."

Thẩm Thanh không chút kiêng kị mà nói, cả hai đều không có cảm giác khó chịu khi "hẹn hò qua mạng", cứ như đã yêu nhau nhiều năm vậy.

Ôn Minh Viễn nhéo nhéo vành tai mềm mại của cô, cười nói: "Tối nay có muốn thử không?"

Bản năng của đàn ông là nói đùa, và cũng là ý tán tỉnh người mình thích, đây là lần đầu tiên giáo sư Ôn, người đã kiềm chế bản thân duy trì sự lịch thiệp nãy giờ không biết xấu hổ mà mở miệng nói những lời cực kỳ trơ trẽn như thế này.

Thẩm Thanh cười tủm tỉm, cô rời khỏi vòng tay của Ôn Minh Viễn, hơi nhón chân lên.

Ôn Minh Viễn đặt bàn tay to khô nóng lên eo cô, cười nhìn cô, Thẩm Thanh ám muội nói: “Được, không cần đợi đến tối, bây giờ chúng ta làm luôn được không?”

Người con gái môi đỏ, răng trắng, cười đến nỗi không còn sức lực để đứng, suýt chút nữa dựa vào ngực của Ôn Minh Viễn, Ôn Minh Viễn không phải là quân tử, ít nhất đối với Thẩm Thanh mà nói anh không phải quân tử, trong suy nghĩ của anh tràn ngập ý nghĩ đồi trụy.

Anh nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh, kéo cô vào trong lòng, hôn xuống, đôi của cô vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào, nụ hôn của Ôn Minh Viễn nhẹ nhàng, từ từ xâm nhập vào trong môi cô.

Thẩm Thanh vô thức ôm lấy cổ Ôn Minh Viễn, vuốt ve làn da sau gáy anh. Trong nháy mắt môi lưỡi chạm vào nhau, nóng bỏng bao trùm khắp không gian.

Đầu lưỡi của cô bị Ôn Minh Viễn cuốn lấy, anh mυ"ŧ nhẹ đầu lưỡi thơm mát của cô, nụ hôn càng lúc càng gấp gáp, Ôn Minh Viễn như một cậu bé non nớt, đang âu yếm ôm lấy người anh yêu không ngừng cắи ʍút̼.

Cơ thể Thẩm Thanh trở nên tê dại, hệt như có người tiêm cho cô một liều thuốc mê, đầu óc cô mê man mà đáp lại nụ hôn của Ôn Minh Viễn, cơ thể cô nóng bừng, hai gò má ửng đỏ, như thể uống rượu say, nụ hôn của Ôn Minh Viễn làm cô mê mẩn.

Hai người hôn nhau đến mức suýt nữa quên mất mình đang ở nơi công cộng, lý trí nói cho Thẩm Thanh biết là không thể cứ tiếp tục như thế này, nhưng thân thể lại không thể kiềm chế mà ngả vào lòng Ôn Minh Viễn.

Cuối cùng cô hạ quyết tâm đẩy Ôn Minh Viễn ra, hai người ôm nhau còn chưa xong, nếu không phải ở nơi công cộng, phỏng chừng hai người đã làm chuyện cấm kỵ ở đây rồi, Thẩm Thanh không khỏi có chút đáng tiếc.

Cô ôm eo Ôn Minh Viễn, dáng vẻ điệu đà mà chọc chọc vào ngực anh, rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn Ôn Minh Viễn, nũng nịu nói: "Phải làm sao đây, em rất nhớ giáo sư Ôn."