Lâm Chi phát hiện Thẩm Thanh gần đây dưỡng da hơi quá đà, mặt như thoa phấn, môi hồng như hoa anh đào, nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng lắm.
Hôm nay Thẩm Thanh thường không dậy sớm như trước, bây giờ cô vẫn đang mặc quần áo và trang điểm.
Muốn mặc một bộ quần áo cũng phải đắn đo suy nghĩ cẩn thận, soi gương xem có hợp hay không, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, cứ như thiếu nữ đang yêu.
Từ lâu bà Lâm đã sớm không còn ôm hy vọng đối với chuyện yêu đương của cô, trước đây bà đã giới thiệu Ôn Minh Viễn cho cô, nhưng hai người họ đã một tháng chưa thấy gặp mặt nhau. Ở trên mạng nói chuyện yêu đương thì làm sao tình cảm có thể đi lên được?
Điều mà Lâm Chi không biết chính là Thẩm Thanh không chỉ nói chuyện yêu đương với Ôn Minh Viễn, mà hai người còn quyến rũ nhau về mặt thể xác, và Thẩm Thanh đã vài lần lên cao trào trước mặt giáo sư Ôn.
Thẩm Thanh nhớ tới hôm nay Ôn Minh Viễn sẽ về Đường Thành, sau cuộc điện thoại lần trước, hai người đều bận rộn công việc của mình, đều không có thời gian tán tỉnh nhau, nhưng ngược lại cô rất nhớ Ôn Minh Viễn.
Đêm qua lúc nói chuyện phiếm, Ôn Minh Viễn hỏi cô có muốn tới đón anh không, Thẩm Thanh nói cô sẽ tới đón anh mà không hề nghĩ ngợi gì.
Sau khi cô đồng ý, cô mới cảm thấy mình thật dễ dãi, không dè dặt chút nào, hẳn là nên từ chối một chút mới đúng, Thẩm Thanh cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô thật sự muốn Ôn Minh Viễn, nói chính xác là cô muốn làm Ôn Minh Viễn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô nói chuyện yêu đương trên mạng để gia tăng tình cảm, đúng là kì quái.
Sau nửa ngày lựa chọn, Thẩm Thanh vẫn quyết định mặc váy, cô chọn một chiếc váy dài đến mắt cá chân màu xanh đậm, che khuất mắt cá chân, trông dịu dàng đến động lòng người, thiết kế tua rua ở cổ tay áo lộ vẻ hoạt bát đáng yêu.
Màu xanh lá cây tôn lên nước da trắng ngần của cô, vào lúc này, làn da trắng như đang phát sáng, giống như sương tuyết giữa mùa đông. Khiến người ta không nhịn được mà đi tới nâng lên đặt xuống nhẹ nhàng.
Thẩm Thanh ngâm nga hát, hoàn toàn không để ý đến việc bà Lâm Chi đến.
Cô rời giường bắt đầu mặc váy trang điểm, cô lớn lên đã xinh đẹp rồi nên không cần tốn nhiều công sức cũng có thể khiến cho khuôn mặt mình rạng rỡ xinh đẹp động lòng người. Một tiếng động lớn đưa bà Lâm tới.
Lâm Chi nhìn cô, tươi cười đùa: “Làm cái gì vậy? Con đã có bạn trai rồi?”
Không ngạc nhiên khi Lâm Chi nghĩ như vậy, bởi vì từ trước đến nay Thẩm Thanh giống như một con mèo, luôn ở trong ổ không muốn ra ngoài, nhưng hôm nay trông cô rất hào hứng, thậm chí cô còn không thể che giấu nụ cười trên gương mặt mình.
Thẩm Thanh mỉm cười tô một chút son môi màu bánh đậu, nhìn càng thêm dịu dàng, môi hồng răng trắng xinh đẹp, cô cười khẽ: “Mẹ, đây không phải là điều mẹ muốn sao?”
Lâm Chi vẫn luôn cho rằng Thẩm Thanh và Ôn Minh Viễn không có hy vọng, nhìn từ con mắt người ngoài thì tính cách hai người khác nhau một trời một vực, bà giới thiệu Thẩm Thanh cho Ôn Minh Viễn chỉ là để thử, không dám mong đợi điều gì.
Nhìn tình huống diễn ra trước mắt Lâm Chi, hai mắt bà sáng lên: “Là ai? Có phải là Ôn Minh Viễn không?”
Thẩm Thanh nói: “Mẹ nghĩ như thế nào? Ngoại trừ anh ấy ra thì còn có ai?”
Thực ra, ẩn ý của Thẩm Thanh là ngoài anh ra, cô còn có thể thích ai.
Thẩm Thanh thấy hai mắt bà Lâm sáng lên, mượn gió bẻ măng nói: “Mẹ, tối nay con sẽ về muộn.”
Đêm nay, cô nhất định phải thịt giáo sư Ôn, không thể ăn gậy qua màn hình, video đã quay mấy lần, nhưng cô luôn cảm thấy không đủ.
Lâm Chi trở về phòng đem vài cái “áo mưa” đi ra, có chút vui vẻ nói: “ Đêm nay con không cần phải trở về.”